Không khí bữa ăn giữa ba người có phần nặng nề.
Ân Đình Đình vốn là người dám làm bất cứ điều gì khi tuyệt vọng, vốn muốn đánh cược một lần tới tìm gặp Trần Kinh, khi thấy Trần Kinh không có cách giải quyết, cô liền mất hết ý chí.
Uông Tiểu Lâm càng lộ vẻ mệt mỏi, cô nắm không yên nổi đôi đũa trong tay, than thở:
- Đình Đình, không thì chúng ta dứt khoát đóng cửa công ty cho rồi, cùng lắm là lại đi làm công lần nữa!
Ân Đình Đình thở dài một hơi, đáp:
- Đừng nói những lời ủ rũ ấy, tôi cũng không tin cái tên họ Tôn kia thực sự có thể một tay che rời. Cùng lắm thì chúng ta chuyển tới thành phố Lâm Kinh, có gì ghê gớm đâu cơ chứ?
- Ai nha, Ân tổng, ý kiến chuyển tới thành phố khác rất được, tới Lâm Kinh đúng là một cách hay đấy.
Một tiếng động bỗng vang lên, Trần Kinh quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên thân hình mập mạp, nở nụ cười rạng rỡ đang tiến lại gần.
Ông ta tiện tay kéo một chiếc ghế ra rồi đặt phịch mông ngồi xuống.
Ánh mắt liếc qua Trần Kinh một cái, lạnh lùng cười một cái, rồi nói:
- Tiểu tử, địa bàn của ngươi ở đâu? Ta khuyên ngươi từ đâu tới thì hãy về chốn của mình, đừng có mà tới đây gây sự!
Trần Kinh nhíu mày, nụ cười trên mặt nhạt dần, Ân Đình Đình nói:
- Mã ca, đây là bạn của tôi, sao nào? Tôi dùng bữa cơm cùng bạn của mình cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sach/2344655/chuong-1078.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.