Trần Kinh và Thu Nhược Hàn duy trì điện thoại liên lạc với nhau mỗi ngày.
Mà ngày thứ tư, Thu Nhựợc Hàn lại tới Lâm Cảng lần nữa. Lần này khí sắc của cô không tệ, có thể nhìn ra, cô sử dụng cách thức mới, hẳn có thu hoạch.
Hơn nữa điều kiện đặc thù, Trần Kinh không chọn ra ngoài lộ diện, mà chọn gặp Thu Nhược Hàn ở khách sạn.
Thu Nhược Hàn hôm nay không mặc quân trang, mà chọn một bộ trang phục công sở rất đĩnh đạc.
Phía trên cô mặc một chiếc vest, dưới là váy ngắn và tất chân, nhìn quyến rũ hơn bình thường rất nhiều.
Trần Kinh chợt liếc nhìn cô, giật mình.
Hắn đứng dậy mời Thu Nhược Hàn ngồi xuống, nói:
- Thượng tá Thu, thật ngại quá. Gần đây, phương diện Lâm Cảng phản ứng có chút quá khích. Lúc này tôi không tiện lộ diện bên ngoài nhiều, chỉ có thể khiến cô phải tới đây, hy vọng cô tha lỗi.
Thu Nhược Hàn thản nhiên cười cười, nhìn chằm chằm Trần Kinh nói:
- Sao thế? Đại chủ nhiệm Trần cũng gặp phiền toái à?
Trần Kinh mặt nhăn mày nhíu không nói gì. Trong giọng nói của Thu Nhược Hàn có ngữ khí của người vui khi người khác gặp họa, khiến Trần Kinh có chút khó chịu.
- Phiền phức của anh quả không ít. Tôi nghe nói, gần đây rất nhiều tố cáo liên quan tới anh ở thủ đô, nói anh ở bên dưới là cán bộ của Uỷ ban Kỷ luật trung ương, không hề để ý thực tế của địa phương, làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới công tác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sach/2344629/chuong-1090.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.