Trên mặt bàn làm việc màu trắng ngà không nhiễm một hạt bụi.
Trên vị trí tay trái bàn làm việc, một chậu hoa Điền Nam đang ngả, hương lan thoang thoảng, thanh nhã cao quý, thấm vào lòng người.
Ngón tay Thẩm Mộng Lan trắng nõn thon dài, khẽ vuốt móng tay, một bông hoa lan màu tím trong lòng bàn tay cô, mùi thơm lưu lại, hồi lâu không tiêu tan.
Cô yêu thích nhất là hoa lan, tên của cô là Mộng Lan, giống như loài hoa lan cao quý, là ước mơ từ trước đến nay của cô.
Đáng tiếc, đây là thế giới của thế tục, dục vọng và cám dỗ trong thế tục khiến người ta khó có thể tránh được, Thẩm Mộng Lan cô trong hồng trần đã lăn lộn hơn ba mươi năm nay, nội tâm còn sót lại bao nhiêu thanh nhã thuần khiết?
Hôm nay cô uống nhiều rượu quá, đầu óc có chút choáng váng.
Là một người phụ nữ, hàng ngày phải dối lòng tươi cười, phải hủy hoại thân thể của mình làm cái giá để uống rượu nịnh bợ lãnh đạo, trong lòng cô buồn khổ khó có thể nói lên lời.
Phụ nữ qua ba mươi tuổi, trong mắt người ngoài, Thẩm Mộng Lan cô là người thành công trong sự nghiệp, trẻ đẹp, trong Sở Thành này, có rất nhiều thanh niên anh tuấn mơ ước có cô là người yêu, thành tựu như vậy khiến không ít phụ nữ mơ ước.
Nhưng việc của chính mình, giống như người uống nước, nóng lạnh chỉ tự mình biết.
Chỉ khi ở một mình, tay cô lại âu yếm hoa lan, đó là loại cô độc tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sach/2344587/chuong-1111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.