Sắc mặt Trần Kinh có chút khó coi, khiến cho Tiếu Hàm ở trên xe không dám nói lời nào.
Thư ký Phương Cương ngồi ở ghế phụ lái.
Trần Kinh vỗ vỗ ghế phía trước nói: - Đưa điện thoại cho tôi!
Phương Cương dè dặt đưa điện thoại cho Trần Kinh, Trần Kinh cầm điện thoại lên bấm số gọi cho Hồ Duyệt.
Điện thoại vừa thông, Trần Kinh liền lập tức nói: - Tôi nói anh Lão Hồ, anh làm trò trống gì vậy? Anh đây là kiếm chuyện với tôi đúng không? Ở bên đây tôi đã đủ loạn rồi, anh vẫn còn thêm dầu vào lửa, anh không khiến cho Kinh Giang của tôi bị tê liệt anh vẫn chưa bỏ qua có phải không?
Hồ Duyệt ở đầu bên kia điện thoại hơi ngẩn người nói: - Anh là nói chuyện bài báo sao? Sao rồi? Tính cách của tôi từ trước đến nay anh không hiểu hay sao? Bài báo của tôi viết hoàn toàn là dựa trên thực tế. Anh hãy xem lại cẩn thận nội dung của bài báo, sau đó thử điều tra xem những gì mà chính quyền của các anh đã làm được.
Trần Kinh tôi nói cho anh nghe, tôi và anh mặc dù có quan hệ thân thiết, nhưng từ trước đến nay tôi là người công tư phân minh.
Công nhân thất nghiệp đây là yếu thế của tập thể, các anh lại càng phải gắng thay đổi, không có căn cứ các anh đã nói xằng nói bậy, hơn nữa còn đưa ra uy hiếp, dùng biện pháp bạo lực để chấp pháp. Trịnh Viễn Khôn cũng là bạn của tôi, anh ta đến Kinh Giang một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sach/2344558/chuong-1125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.