Thẩm Mộng Lan đã đi rồi.
Người phụ nữ này trước khi đi còn kiên nhẫn dọn phòng sạch đến không còn một hạt bụi, lại thu dọn gọn gàng tất cả rác rưởi rồi sau đó ôm ra ngoài.
Trần Kinh cũng chẳng buồn để tâm, hắn nằm ngửa trên ghế sa lon, đầu óc hỗn loạn, cả người bủn rủn vô lực.
Chuyện ngày hôm qua đáng để suy ngẫm nhiều lắm, Trần Kinh theo nghiệp chính trị nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ vẫn chưa từng bị “đánh úp” , gặp phải chuyện hoang đường như ngày hôm qua...
Cũng may hắn kiểm soát được chuyện này, nếu không hậu quả thiết tưởng không lường nổi. Mà chuyện này cũng khiến cho Trần Kinh càng cảnh giác đến độ chưa từng có.
Hắn thậm chí còn mơ hồ rằng nửa đêm hôm qua lúc tỉnh lại rõ ràng đã ý thức được vấn đề, nhưng vì sao lúc ấy đầu óc bản thân chỉ tràn ngập chuyện ấy mà hoàn toàn mất đi lý trí như vậy?
Tuy rằng trong chuyện này có phần tác dụng của “thuốc”, nhưng dù thế nào thì chẳng nhẽ lý trí hắn đến ngay cả chút tác dụng của thuốc mà cũng không kiểm soát được sao?
Nói đi nói lại thì cũng là do hắn mất cảnh giác, bình thường quá qua loa đại khái. Nếu không thì đã chẳng phạm phải sai lầm sơ đẳng như vậy, nói theo cách nào đó thì đây là sự sỉ nhục.
Ngoài ra, Trần Kinh còn nghĩ tới tình hình tập đoàn Vạn Hải theo như lời Thẩm Mộng Lan.
Từ vẻ mặt và giọng điệu của người phụ nữ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sach/2344540/chuong-1135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.