Ở Hạ gia cùng Hạ lão đầu hàn huyên 30 ~ 40 phút.
Lúc Trần Kinh rời đi, Hạ lão đầu tiễn hắn rất lâu, cuối cùng vẫn là Trần Kinh dứt khoát, ông cụ mới chịu quay về.
Trần Kinh xoa xoa hai tay, đang định đi tiếp thì chợt ngẩn người, dừng lại.
Ở đường nhỏ bên kia, một người mặc Âu phục nhăn nheo, đầu tóc lộn xộn đang xem xét mình!
Trần Kinh hơi nhíu mày, nghĩ thầm thật đúng là oan gia ngõ hẻm, sao lần nào đến đây mình cũng đều gặp phải Trịnh Viễn Khôn này vậy.
Trịnh Viễn Khôn phát hiện Trần Kinh đã nhìn thấy ông ta, ông ta nhếch miệng tiến lại, từ xa nói:
-Bí thư Trần, lại đi thị sát con dân của anh sao? Thế nào, có cảm xúc gì không?
Trần Kinh cười cười nói:
-Trịnh Tổng, tôi thấy chúng ta thật có duyên, tại sao mỗi lần đến đây tôi đều có thể gặp được anh vậy?
Trịnh Viễn Khôn cười lớn nói:
-Không có gì lạ, hiện tại tôi ở đây!
-Anh ở đây? Sao lại vậy, anh không ở Sở Giang chạy đến đây làm gì?
Trần Kinh nghi ngờ nói.
Trịnh Viễn Khôn từ chối trả lời, chỉ chỉ lên mái nhà bình thường nói:
-Tôi ở đâu, anh không cần lấy làm lạ, hiện tại công nhân viên chức thất nghiệp của Kinh Giang nhiều như vậy. Đây chính là công việc của tôi, chúng ta tiếp tục nói sẽ không hay đâu, tôi biết rằng, anh nghe được tin tức này chắc chắn sẽ không vui đâu!
Trần Kinh hừ lạnh, nói:
-Tôi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sach/2344428/chuong-1191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.