Trần Kinh từ Ban tổ chức Trung ương đi ra, trong lòng có chút không yên.
Mễ Tiễm cũng không nói nhiều lời, nhưng câu mấu chốt nhất ông ta nói là tính nghiêm túc của tổ chức, cán bộ nhận chức không được tính toán, lựa chọn.
Trần Kinh cảm thấy những lời này của Trưởng ban Mễ rất có ý khiêu khích đấy.
Ông ta có phải có ý phê bình chuyện mình không muốn đến vùng duyên hải là kén chọn, kén cá chọn canh hay không?
Nếu thật là như vậy, Trần Kinh đoán, mình thật sự có thể phải rời khỏi Sở Giang rồi.
Hắn khẽ nhíu mày, nhìn đồng hồ, cảm thấy mình không thể trì hoãn thêm giây nào nữa, nhất định phải quay trở về Sở Giang ngay.
Công tác ở Kinh Giang hắn đã đầu tư rất nhiều, bất kể là sức lực hay tình cảm, hắn đều dốc hết mình vào đó. Hắn thực sự có cảm tình với Kinh Giang, rất khó dùng một đôi lời để miêu tả rõ ràng.
Địa vị Kinh Giang trong lòng hắn, gần như ngang bằng với con gái Giai Giai, hắn coi địa phương này giống như con của mình vậy.
Thương thay cho tấm lòng thiên hạ của cha mẹ, dốc hết tâm sức cho đứa con của mình, hơn nữa cha mẹ đều cam tâm tình nguyện, không oán không hối.
Mà Trần Kinh vì Kinh Giang đã phải trả giá rất nhiều, hơn nữa hắn cũng vô cùng nguyện ý.
Hiện tại, hắn cảm thấy rất rõ, mình sẽ phải rời đi.
Nói thật lòng, hắn cảm thấy có chút ưu tư, hiện tại hắn chỉ có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sach/2344252/chuong-1279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.