Vẫn uống trà như cũ.
Tống Nguyên Thu bỗng nhiên mở miệng nói:
- Trưởng ban thư ký, về tuyến truyền hình phát thanh này, có một số vấn đề tồn tại từ xưa đến nay, việc này tôi vẫn tương đối quen thuộc. Cái gọi là pháp luật không chịu trách nhiệm cho công chúng, chuyện này của Triệu An đi đến bước này, chưa hẳn không thể xoay chuyển.
Trần Kinh ngạc nhiên hơi sửng sốt, cười cười khoát tay một cái nói:
- Lão Tống, nếu tra ra vấn đề, cần xử lý phải xử lý. Hiện tại chúng ta có một số cán bộ làm việc, lo ngại quá nhiều, trước sợ sói, sau sợ hổ. Muốn làm chút chính sự, lại sợ đắc tội với người, nhìn trước ngó sau, kết quả chẳng làm được sự tình gì.
Bầu không khí này tôi làm sao không nhìn thấy, lần này sự tình của Triệu An, là do chính bản thân anh ta đụng vào họng súng của Ủy ban Kỷ luật, cần nghiêm túc xử lý thì phải nghiêm túc xử lý, không thể nuông chiều.
Trần Kinh nhẹ nhàng khoát tay, giống như phủi nhẹ bụi bậm trên người, hệ thống phát thanh truyền hình kia coi trời bằng vung, tự xưng Triệu An là vua một cõi, lúc này cũng giống như bụi bậm bình thường trở nên không đáng giá nhắc tới.
Trong lòng Tống Nguyên Thu thầm hổ thẹn, đồng thời từ sâu trong đáy lòng bị dũng khí của Trần Kinh làm cho khuất phục.
Thông qua Trần Kinh độc phê Biên Thạc Lâm, Tống Nguyên Thu cho rằng mình đã nhìn thấy tâm tư của Trần Kinh, Triệu An không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sach/2344226/chuong-1292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.