Edit: Lạc Thiên Vỹ ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
“Đừng khóc, bé ngốc.” Hách Liên Kỳ duỗi cánh tay dài ra, lướt qua mặt bàn, khẽ vuốt nước mắt bên má nàng, cười nói: “Mặc kệ nàng làm cái gì đối với ta, ta đều tha thứ cho nàng.”
Cái gì? Hắn đang nói cái gì? Hắn đều biết cả rồi?
Mạc Tầm trợn mắt nhìn hắn, nước mắt lại rơi cuồn cuộn, sau đó, nhìn Hách Liên Kỳ sau một giây đồng hồ, ngã xuống bàn, không hề cử động nữa.
Thật ra thì nàng rất sợ, sợ rốt cuộc hắn sẽ không tỉnh lại nữa, dù sao, nàng cũng không phải đang diễn phim truyền hình nhiều tập, rất nhiều sự việc căn bản không cách nào nắm trong tay.
Nàng đứng dậy đi đến phía trước, khom người gắt gao ôm chặt lấy hắn.”Hách Liên Kỳ… Thực xin lỗi, không được sự đồng ý của chàng, thiếp đã khiến chàng chết như vậy rồi, nhưng, so với việc lo lắng cả đời người nọ khi nào sẽ ra tay hại chàng, còn không bằng mượn tay thiếp trừ bỏ chàng, khiến cho người nọ an tâm, như vậy, chàng mới có thể sống thật tốt…
“Thiếp hi vọng... Chàng có thể dùng thân phận Vô Mộng ở bên cạnh thiếp, người một nhà chúng ta có thể cùng một chỗ bình an đến già, thiếp tự tiện làm chủ, chàng muốn oán trách thiếp hận thiếp, thiếp đều nhận... Bởi vì chỉ có như thế, mới có thể bảo vệ chàng bình an…Nếu như chàng không tha thứ cho thiếp, cuối cùng phải rời khỏi thiếp, thiếp cũng chấp nhận. … Nhưng, thiếp sẽ viễn yêu chàng, so với hiện tại càng nhiều, càng ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-ruou-cat-tuong/1928140/chuong-9-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.