Ông chủ công ty đã rời đi từ lâu, những người còn lại đều là những đồng nghiệp nam lớn tuổi cùng một số đồng nghiệp nữ ngày thường ham vui. Họ vừa ngồi uống rượu với nhau vừa kể những câu chuyện cười bẩn thỉu, thô tục. 
Thịnh Hạ cảm thấy bầu không khí này … khiến cô cảm thấy không thoải mái chút nào. 
Nhưng cô vẫn cắn răng ngồi đó. 
Loading... 
Cho đến khi cơ thể bắt đầu nóng lên, cô mới cảm thấy mình có gì đó không ổn. 
“Tôi… phải về.” Cô đứng dậy nhưng hai chân lảo đảo, cơ thể mềm nhũn. 
Một đồng nghiệp nam đỡ lấy cô: “Em ở đâu? Để anh đưa em về”. 
Thịnh Hạ muốn đẩy anh ta nhưng cổ tay chẳng còn sức. Cô muốn cầm túi lên nhưng nam đồng nghiệp đã đeo túi lên người: “Chúng ta đi thôi.” Thịnh Hạ bị nam đồng nghiệp ôm ra khỏi phòng riêng mà không thể phản kháng. 
Hô hấp cô nóng rực, trong đầu bỗng nhiên nhớ đến bộ dạng của anh Đông bốn năm trước. 
Cô chợt tỉnh táo lại, đẩy nam đồng nghiệp kia ra: “Tôi không cần … anh, tôi tự mình … đi về, bạn trai tôi … sẽ tới đón.” 
Câu nói không đầu không đuôi, cơ thể lại yếu đến mức chẳng còn chút sức lực nào, cô đẩy người đàn ông ra rồi ngã bệt xuống đất. 
Nam đồng nghiệp tiếp tục ôm kéo cô: “Em say rồi, không đi được đâu, anh đưa em về …” 
Anh ta siết eo cô rất chặt. 
Thịnh Hạ đẩy anh ta ra không được, lo lắng đến muốn khóc, vừa đẩy anh vừa hét: “Không cần mà…… Tự tôi… về…” 
Giọng nói cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-quyt-khong-roi-to-ma-le/4003078/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.