Cô nhặt khăn tắm và điện thoại di động trên sàn lên, vội vàng quấn khăn tắm quanh người, xoay người bước ra ngoài. Người đàn ông nắm cánh tay cô, kéo cô vào phòng.
Anh chống một tay lên tường, tay kia nắm cằm cô, đôi mắt đen nhánh khóa chặt cô lại.
“Vì sao lại không cần?” Rõ ràng là anh đã hiểu lầm, anh nghĩ rằng Thịnh Hạ tìm đến anh giúp đỡ là… nguyện ý ở bên anh. Nhưng rõ ràng, anh đã nhầm.
Loading...
Thịnh Hạ hốc mắt đỏ hoe, khuất nhục hỏi: “Tại sao tôi phải cần?” Lạc Hàn Đông nhìn ánh mắt ủy khuất của cô có hơi giật mình.
“Anh Đông, anh nghĩ tôi là cái gì?” Cô vừa khóc vừa hỏi: “Tôi… Tôi là người, không phải… không phải là kỹ nữ để anh đè xuống bất cứ lúc nào động tình.
“Hơn nữa, anh cũng không phải là người tốt.” Nàng thút thít nói: “Tôi ngày
mai sẽ từ chức, từ nay về sau vĩnh viễn không muốn gặp lại anh nữa.”
Ánh mắt của người đàn ông dừng trên khuôn mặt đầy nước mắt của cô, anh
kìm nén khát vọng muốn cúi đầu hôn lên đôi mắt ngấn nước của cô, thanh
âm có chút khàn khàn: “Tôi không phải người tốt? Vậy tại sao lúc đó em lại
ôm chặt lấy tôi?”
Thịnh Hạ nhớ lại quãng thời gian đó, liền cảm thấy ngại ngùng cùng xấu hổ, cắn môi nói: “Lúc đó, dù có là người xa lạ khác đi chăng nữa, tôi cũng sẽ ôm như vậy.”
Bầu không khí đột nhiên thay đổi.
Sự ái muội đã bị quét sạch, bây giờ chỉ còn từng trận khí lạnh ập đến. Đôi mắt đen láy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-quyt-khong-roi-to-ma-le/4003070/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.