Người đàn ông quét vân tay, mở cửa ra rồi nghiêng đầu về phía cô. Thịnh Hạ đi đến cầm hộp gỗ nhưng không thể cầm nó bằng một tay. Cô đành phải ôm bằng hai tay khiến chiếc chăn đang khoác lên người bị tuột xuống.
Lúc cô mang chiếc hộp vào, anh đang dựa vào cửa dù bận rộn nhưng vẫn ung dung nhìn ngắm cơ thể trần truồng của cô. Dấu hôn cùng dấu tay, đủ các loại dấu vết ái muội.
Loading...
Thịnh Hạ hơi xấu hổ, đặt hộp gỗ lên bàn trà rồi xoay người nhặt chăn choàng qua vai, muốn đi tìm quần áo để thay.
Khi cô đi ra, anh đã ăn cơm xong và đi vào phòng làm việc.
Cô nhìn vào bàn trà, trên đó có hai suất ăn giống hệt nhau, mỗi người có tổng cộng ba món một cơm.
Người đàn ông ưa sạch sẽ này không ăn chung với người khác, cũng không uống chung cốc nước.
Cô sững sờ nhớ ra, lúc trước chính anh Đông dùng cốc của cô rồi uống nước trước mặt người đàn ông xăm trổ kia. Là anh cố tình. Nhưng tại sao lại làm vậy? Cô không hiểu.
Sau khi ăn xong, cô mới phát hiện ga giường đã được anh thay mới, còn ga bẩn đang được quay trong máy giặt. Có vẻ như anh thích gọn gàng, chắc hẳn anh không những có bệnh thích sạch sẽ mà còn mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Cô tìm thấy tấm chăn, làm ổ trên chiếc ghế dựa ngoài ban công, phơi mình dưới ánh nắng ấm áp rồi chìm vào giấc ngủ .
Khi Lạc Hàn Đông bước ra, thứ anh nhìn thấy chính là cảnh tượng: cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-quyt-khong-roi-to-ma-le/4003054/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.