Người đàn ông lại bắt đầu gõ lên bàn phím.
Thịnh Hạ không biết anh ta muốn làm cái gì, nhưng yêu cầu như vậy cũng chính là điều cô muốn. Tốt hơn hết là anh ta sẽ đưa cô đi khi cô gọi anh vào lúc sáu giờ.
Ăn xong thì cô ngồi thận trọng trên ghế sô pha không dám phát ra chút tiếng động nào, nhưng âm thanh phát ra từ bàn phím như có ma lực thôi miên, trong vòng nửa tiếng đồng hồ cô đã mệt mỏi đến mức muốn ngủ thiếp đi.
Suốt mười lăm mười sáu tiếng đồng hồ trôi qua kể từ khi cô bị người ngồi trong chiếc xe màu đen trói đem tới đây.
Cô mệt quá rồi nhưng lại không dám ngủ, cũng không dám làm ồn, chỉ có thể nhẹ nhàng đứng dậy đi vòng quanh phòng.
Khi ánh mắt dừng lại ở trên bàn của người đàn ông đó, cô nhìn thấy chiếc cốc của anh ta.
Cô bèn chủ động đi tới, cầm cốc của anh lên, muốn rót cho anh một cốc nước.
Loading...
“Ai cho cô chạm vào?” Người đàn ông quay đầu nhìn về phía cô ngay khi cô vừa cầm chiếc cốc lên, ánh mắt lạnh lùng tỏ vẻ không vui.
Ngón tay Thịnh Hạ cứng đờ, đầu óc đột nhiên tỉnh táo lại.
Đúng rồi.
Người đàn ông này mắc bệnh sạch sẽ.
“Tôi xin lỗi…” Cô xin lỗi rồi cầm khăn giấy lên lau chùi những chỗ mà cô vừa chạm vào cho anh.
Người đàn ông dùng sức hất cô ra, Thịnh Hạ bị té ra đất, còn làm rơi chiếc cốc của anh. Ngay lập tức chiếc cốc rơi xuống đất vỡ tung tóe, Thịnh Hạ vô thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-quyt-khong-roi-to-ma-le/4003018/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.