“Về rồi à?”
“Ừm.”
Trừ hỏi như vậy, Chiêm Sắc không biết nói gì hơn.
Mà Quyền Thiếu Hoàng trả lời còn lạnh nhạt hơn cả cô, gần như là chặn họng. Tiếp theo cô nên nói gì? Gương mặt bình tĩnh nhìn người đàn ông, ngón tay lại trộm nắm góc chăn, nhưng tuyệt đối không thừa nhận thật ra trái tim mình đang đập rất nhanh, thần kinh căng thẳng.
“Ăn tối chưa?”
Lời này đúng là hỏi thừa. Chẳng lẽ giờ này rồi còn chưa ăn?
Nhưng cô không hỏi vậy thì biết hỏi gì?
Người đàn ông vẫn đứng ở cửa nhìn cô, không nói lời nào. Dưới ánh đèn mông lung của căn phòng, thân hình anh thon dài, tư thái lười nhác và kiệt ngạo*, ánh mắt chuyên chú dò xét, chân như mọc rễ.
(*Bướng bỉnh, kiêu ngạo không chịu phục tùng.)
Chiêm Sắc không biết anh đã đứng đó bao lâu, cô cũng không nghe thấy động tĩnh gì, chỉ là hơi kinh ngạc, hôm nay anh khác với bình thường, anh đang mặc quân trang, cả người từ đầu đến chân thẳng tắp ra khuôn ra dạng, dù trên mặt đều là sự phong trần mệt mỏi. Cặp mày nhíu chặt như muốn nói, cuộc sống ba ngày qua thật sự không hề thoải mái như cô tưởng.
Nhưng có liên quan gì với cô?
Mím môi, cô dứt khoát kéo chăn lên.
Nếu anh không nói lời nào, cô cũng không cần chủ động tìm lời mà nói.
Nhưng nhắm hai mắt lại, áp lực không gì sánh nổi phát ra từ người ở cửa kia vẫn khiến cô phát run như thường.
Thình thịch.
Ngay khi cô cho rằng bầu không khí sẽ chìm vào sự im lặng chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-quyen-lieu-sac/896956/chuong-56-1.html