Edit: Li
Beta: Kim
Cô trằn trọc trở mình, suy nghĩ không ra.
Trong lúc mê man ngủ thiếp đi, trong mộng lại giống như có một tấm lưới, mà cô bị người ta trói ở giữa, làm thế nào cũng không giãy dụa được, cô muốn hét cũng không lên tiếng được, muốn động cũng không thể động. Cô tự nhủ trong giấc mơ mình, đừng sợ, nhất định là bị quỷ áp giường. Dù biết đó chỉ là một giấc mộng, nhưng không có cách nào để tỉnh lại.
Cốc —— cốc ——
Đem cô cứu khỏi cơn ác mộng kia là một tiếng gõ cửa.
Người bên ngoài tính khí rất tốt, gõ cửa cũng rất lịch sự, gõ khoảng mười lần thấy cô ấy vẫn chưa có động tĩnh mới bắt đầu khẩn trương tăng thêm âm thanh.
Hơi kinh ngạc, cô hoàn toàn giật mình tỉnh lại.
Lau mồ hôi lạnh trên trán, cô lên tiếng hỏi là ai. Khi nghe thấy tiếng Thiết Thủ, cô thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy ra mở cửa. Thiết Thủ bên ngoài cửa ăn mặc chỉnh tề, rõ ràng là chưa đi ngủ. Cô cau mày khó hiểu.
“Thủ ca, hơn nửa đêm….. Anh tìm tôi có chuyện gì?”
Phụ nữ mới thức dậy, giọng nói hơi lười biếng pha nét quyến rũ, hô hấp nhàn nhạt, eo nhỏ mảnh mai một tay có thể ôm hết, da thịt trên khuôn mặt trắng mịn trong suốt như một mảnh sứ trắng trong trẻo. Thiết Thủ trong lòng hơi cứng lại, không dám nhìn thẳng nữa, hơi rũ mắt xuống.
“Tứ Gia bị bệnh.”
“Bị bệnh? Bệnh gì?”
“Sốt.”
Híp mắt, Chiêm Sắc im lặng, “Không tìm Lãnh Huyết xem sao?”
“Đã xem qua.” Thiết Thủ nói chuyện tương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-quyen-lieu-sac/896897/chuong-39-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.