Không khí bỗng im lặng!
Trạng thái ý thức cũng tạm dừng!
Đầu cô long trời lở đất, sắc mặt trắng bệch.
Người bên cạnh đang nói cái gì cô cũng không nghe thấy, lỗ tai ‘ong ong’, lặp đi lặp lại đều là giọng nói cậu bé kêu cô một tiếng “Mẹ” – giòn giã, ôn nhu, đánh vào nơi mềm mại nhất của trái tim.
“Mẹ!”
Bàn tay nhỏ ở trước mắt cô quơ quơ vài cái, đôi mắt đen nhánh to tròn của cậu bé chớp chớp, ủy khuất nói, “Mẹ, sao người lại ngạc nhiên như vậy, mang theo ánh nhìn đầy ghét bỏ, làm tâm bé nhỏ của con thật đau lòng nha.”
Phốc……
Ha……
Một tiểu tử ra vẻ ông cụ non, nói năng còn không lưu loát, không chỉ khiến bốn mươi chín cán bộ cao cấp ngồi ở đây không nhịn cười được mà kéo hồn của Chiêm Sắc trở về.
Cô cong cong môi, nhanh chóng đem túi bên người thả xuống, thanh âm mềm mại đến chính mình cũng kinh ngạc.
“Nhóc con, con là con nhà ai thế? Con đi lạc à?”
“Mẹ, con không có đi lạc, con cũng không phải là nhóc con, con là Quyền Thập Tam……” Cậu nhóc mặc áo ba lỗ này nhìn qua chắc chắn được dạy dỗ rất tốt, suy nghĩ một chút lại vô tội nhìn cô, “Mẹ, nếu người không thích con gọi người bằng mẹ, vậy con sẽ gọi người là ngạch nương.”
Ngạch nương??
Ạch! Chiêm Sắc bắt đầu suy tư.
Giữa một đám người vang lên thanh âm nghiêm nghị, Quyền Tứ gia nhíu mày, lạnh lùng khẽ quát, “Quyền Thập Tam!”
“Đến!” Nhóc con xấu xa cười.
“Nghiêm.”
“Vâng.”
Vừa rồi còn ở trong lòng Chiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-quyen-lieu-sac/896868/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.