Một thân tổn thương giày vò ta trên giường trọn vẹn ba ngày mới có thể xuống đất, chữa trị cho ta vẫn là lão thái y lần trước.
Thái y này tuổi tác cũng không khác Lưu Phúc là bao, họ Trương, tổ tiên ba đời đều làm ngự y, có thể bình an vô sự trong cung nhiều năm như vậy, tự nhiên sẽ có một bộ xử thế chi đạo (*đạo xử thế: đại loại biết cách ăn ở^^). Lúc trước đã từng chẩn loại bệnh không tiện nói ra cho ta một lần, lần thứ hai cũng không còn hốt hoảng như vậy nữa, chẳng qua là sắc mặt có chút trắng, tay bôi thuốc lại rất ổn.
Có lẽ cảm thấy phía trước của ta không được, cho nên mới có ý tưởng kỳ lạ dùng mặt sau phát tiết đi. Chuyện hoang đường dâm mỹ như thế, các thời Hạ vương đoán chừng cũng làm không thiếu, ta đây một lần, tại tổ tiên ba đời bọn họ cùng lắm chỉ xem như một câu chuyện cười mới lạ mà thôi.
“Trương thái y, mấy ngày nay Phượng vương thế nào?”
Ta nằm ba ngày cũng không phải cái gì cũng không biết, Đoạn Niết quay về Phượng Ngô cung liền ngã bệnh, mỗi ngày uống thuốc không ngừng, so với lúc trời lạnh còn muốn náo nhiệt hơn. Bắt mạch cho hắn, viết mạch chứng, cũng là vị Trương thái y này.
Phượng vương tôn quý, thân thể nghìn vàng, cũng biết không thể sơ suất, từ trong ra ngoài, ăn dùng, mỗi thứ đều là đồ tốt nhất, ngay cả thái y cũng vậy.
Lão thái y đang giúp ta dọn sạch vật bẩn, nghe vậy cúi đầu nói: “Phượng vương đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-quanh-nhan-gian/197022/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.