Từ một khắc nghe được cái tên Sở Thiệu Vân kia, ta đối với y liền không có hảo cảm, nói ta bụng dạ hẹp hòi cũng được, mắt không chứa nổi một hạt cát* cũng tốt, dù sao ta cùng y đã định trước không thể vui vẻ hòa thuận a. 
(*Nguyên văn  眼里容不得沙  nhãn lý dung bất đắc sa:  k thể để cho chuyện phát sinh coi như k phát sinh, k thể đem chuyện k nên nhìn thấy xem như k nhìn thấy, cũng k thể đem chuyện k nên nghe cho rằng chưa từng nghe. Cũng giống như trong mắt có cát không được thoải mái.) 
Nếu như không yên lòng y, ta liền muốn để người điều tra y. Nhưng ta cũng không tiện nói thẳng chuyện này cho Đoạn Niết, dù sao không hề căn cứ hoài nghi đồ đệ của hắn, hắn biết được khẳng định lại nóng giận với ta, cho nên tất cả chỉ có thể lặng lẽ tiến hành trong bóng tối. 
Từ khi cùng Đoạn Niết khôi phục quan hệ, ta liền thường xuyên dính một chỗ với hắn, ngay cả phê duyệt tấu chương cũng ở chỗ của hắn, còn kém không dời cả Ngự thư phòng đến Lân Chỉ cung nữa thôi. Nhưng loại chuyện giường chiếu lại không quá nhiều, thứ nhất dù sao việc giữa nam nam này có rất nhiều phiền toái, đối với thân thể cũng có gánh nặng, thứ hai… Đoạn Niết thật sự quá lợi hại, nếu như ta cùng hắn hàng đêm xuân tiêu, chỉ sợ cũng thật sự phải bỏ bê quốc sự rồi. 
Mặc dù không làm loại chuyện kia, ta cùng hắn còn rất nhiều chuyện khác có thể làm. Hắn trong lòng ta, cho dù chỉ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-quanh-nhan-gian/1353862/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.