Ta biết không nên quá dồn ép hắn, cũng biết tức nước vỡ bờ, làm ra chuyện gì đều dễ dàng lưỡng bại câu thương. Nhưng có đôi khi, chính là rất không cam tâm.
Vì sao từ đầu tới giờ chỉ có mình ta thống khổ như vậy, hắn có phải cũng sẽ cảm thấy dày vò hay không? Có phải cũng sẽ giống như ta lòng sinh lo lắng hay không?
Hắn đối với Sở Thiệu Vân ôn hòa như vậy, rồi vì sao lại đối với ta nghiêm khắc như thế?
Ta cũng muốn được hắn sủng ái a (*say mê cưng chiều),không phải giấu quan tâm dưới những lời nói và việc làm lạnh lùng, cũng không cần không hỏi không nói mà âm thầm bảo vệ, ta muốn chính là có thể nhìn thấy có thể sờ được, hắn đối với ta chân chính sủng ái.
Xem như ta lòng tham không đáy đi.
Hắn không đẩy ta ra, ta vẫn ôm hắn, không nói thêm gì nữa, yên lặng hưởng thụ sự ôn nhu không dễ có này.
“Hoàng huynh, mau cứu ta, thân thể này thật sự rất nhớ huynh…” Ta lấy mặt nạ xuống, gác cằm bên cổ hắn, lúc nói chuyện môi như có như không đụng vào cổ hắn.
Thân thể của hắn vẫn cứng như sắt, không chút buông lỏng.
Ta khó nhịn đong đưa bờ mông, không ngừng cọ xát trên đùi hắn, miệng phát ra tiếng rên rỉ gần như muốn khóc.
Trong thân thể dường như có ngọn lửa, đun đến cả người ta nóng lên, lý trí dần mất, mà hắn chính là thuốc giải cho ngọn lửa cháy lan đồng cỏ này*. Ngoại trừ càng tới gần hắn, càng ôm chặt hắn, không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-quanh-nhan-gian/1353857/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.