Gió biển lạnh như băng phả vào mặt, tựa như lưỡi dao gào thét, cắt đi từng tấc da tấc thịt. Ta lẳng lặng đứng ở mặt biển mênh mông bát ngát, mớ cảm xúc phức tạp xoắn xuýt vào nhau, ngay cả bản thân cũng không rõ ràng lắm.
Thân là Đế vương, ta dĩ nhiên rõ bản thân không nên dễ dàng rời khỏi Vương Kỳ, lại không nên mạo hiểm đi đến một nước chư hầu đối địch thực lực mạnh mẽ để tìm một người căn bản vốn không muốn gặp ta.
Nhưng nếu mọi thứ đều có thể dựa vào lý trí áp chế, như thế nào lại có nhiều tình nan tự cấm* như vậy?
(*情难自禁: tình khó kìm nén.)
Cổ của Tô Lạc cũng không phải dùng để giữ mệnh, ý tại “Ve sầu thoát xác”, Tề Phương Sóc, Ngôi Linh Quân, Đoạn Niết, từng người một thông đồng, diễn một trận giả chết đùa giỡn cho ta xem, khiến ta bị lừa đến xoay vòng.
Ngày ấy sau khi biết rõ Đoạn Niết ở Mai Vân tự, ta hỏi Tề Phương Sóc thân thể hắn thế nào rồi, Tề Phương Sóc nói có Phương trượng Ma Vân Tự – Huyền Lăng pháp sư ra tay cứu giúp, mặc dù phí hết một phen công phu, nhưng hiện tại đã tốt rồi.
Ta nghe xong trong lòng vừa chua xót vừa vui mừng. Đoạn Niết rốt cuộc có thể có được một thân thể khỏe mạnh, giấc mơ bao năm qua, hắn rốt cuộc đã chờ được.
Ta lại hỏi: “Như vậy vì sao không trở về Đại Hạ? Hắn định vĩnh viễn không trở lại sao?”
Tề Phương Sóc dừng một chút, phun ra hai chữ: “Ở ẩn.”
“Ở ẩn?” Ta cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-quanh-nhan-gian/1353853/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.