Lý Hàn Sơn hít sâu một hơi, chờ Cố Chi Hành cùng Chu Như Diệu cười xong, mới lộ ra mỉm cười.
Hắn nói: "Xin hỏi hiện tại tôi có thể nói chưa?"
Chu Như Diệu nghẹn cười, khuôn mặt đều vặn vẹo hết lên, gật gật đầu.
Cố Chi Hành thành thật làm ra vẻ mặt đứng đắn.
"Nếu Mạnh Tư Tuyết khẩu vị lớn như vậy, phân tán mục tiêu hiển nhiên không thể thực hiện được." Lý Hàn Sơn, dừng lại, lại nói: "Nhưng càng tránh né cô ta sẽ làm cô ta càng trở nên hưng phấn, không bằng vây Nguỵ cứu Triệu, hoạ thuỷ đông dẫn."
Lý Hàn Sơn mỉm cười, giọng nói thực nhẹ, "Tôi đã quan sát Lâm Ấm, cô ấy tinh lực tràn đầy, lực chuyên chú cao, sức mạnh rất lớn, cùng Mạnh Tư Tuyết có một điểm chung rất lớn: Kiên trì."
Hắn nhìn về phía Cố Chi Hành, "Từ sau khi các cậu phân được thắng bại, Lâm Ấm tìm cậu bao nhiêu lần?"
"A, tôi nhìn xem." Cố Chi Hành móc di động ra liếc vài lần, "Mỗi ngày nhắn hai, ba tin tìm tôi."
"A Hành, cậu cũng chưa nói với tôi chuyện này." Chu Như Diệu đột nhiên dùng một ánh vô cùng bi thương nhìn cô, giọng nói hạ xuống, "Tôi cho rằng giữa chúng ta không có bí mật, vì cái gì cậu không nói cho tôi."
Cố Chi Hành nhíu mày, duỗi tay ôm bờ vai hắn, dỗ dành: "Bảo bối, về sau sẽ không."
"Lần trước cậu uống say hẹn hò cùng mấy em gái nhỏ cũng nói như vậy, vì cái gì, lúc trước trên hôn lễ nói yêu tôi là giả sao?"
Chu Như Diệu lông mi rung động, thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-quan-xuyen-thu-cuu-cuu-nam-chu/909636/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.