Cuối tuần này mẹ Duệ Thư Bạch đến.
Duệ Thư Bạch sáng sớm đã ra đón bà. Nói sớm nhưng thực ra đã gần 8 giờ.
Mẹ cậu đỗ xe vào vào gara rồi theo cậu đi lên.
"Hôm nay con phải nói rõ cho mẹ đấy, đừng có lảng tránh ấp a ấp úng."
Duệ Thư Bạch cười cười, "Con lảng tránh ấp a ấp úng khi nào?"
Bà không cười với cậu, chỉ liếc cậu một cái, Duệ Thư Bạch rụt cổ, không dám nói gì nữa.
Mẹ cậu ngày thường dịu dàng thì dịu dàng, thế nhưng lúc cứng rắn thì ngay cả cha cậu cũng phải nhượng bộ, cậu giờ là người đàn ông duy nhất trong nhà, không nên cãi lời bà...
Mẹ Duệ vừa đi vừa nhìn, về tổng quan thì bà khá hài lòng. Nhà cửa rộng rãi, sân bãi thoáng mát cách xa nhau, rất có tính riêng tư.
Duệ Thư Bạch tranh thủ nói, "Mẹ, nơi này rất tốt, đúng không?"
Cậu không dám nói với bà là nhà mình bị trộm, nếu không bây giờ cậu chắc chắn đang trên đường về nhà dọn đồ rồi.
Bà gật đầu, "Không tồi."
Lúc vào nhà, bà Duệ có chút bất ngờ.
Nhìn bên ngoài bà biết căn nhà khá lớn nhưng không ngờ lại rộng như vậy. Thiết kế này là thiết kế hiện đại nhất bây giờ, gọn gàng sang trọng, lại không mang cảm giác lạnh lẽo.
Bà dạo một vòng, cảm thấy nơi này thật sự tốt hơn chỗ cũ của Duệ Thư Bạch. Nhưng đi cùng hài lòng luôn là lo âu.
Bà kéo cậu ngồi xuống sopha.
Duệ Thư Bạch rót
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-phuc-cua-anh-the-gioi-cua-em/2591140/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.