Duệ Thư Bạch muốn cười thật tươi nhưng cơ mặt vì lạnh mà cứng đờ nên có chút ngượng ngập. Giơ xẻng lên, lại vỗ nhẹ vào khối cầu tuyết, cậu đáp, "Nặn người tuyết."
Lục Huyền Âm không nghĩ mình sẽ nhận được câu trả lời giống trẻ con như vậy, âm điệu của hắn trầm xuống, "Cậu chưa từng thấy tuyết sao? Không lạnh sao?"
Duệ Thư Bạch khi không bị mắng thì giật mình, sau đó như có luồng nước ấm áp chảy qua tim, "Tôi thích mà. Chơi rất vui." Một năm chỉ có một mùa đông, bỏ qua thì tiếc lắm.
Bông tuyết lả tả rơi xuống bám đầy đầu và vai của cậu, Lục Huyền Âm trông thấy mà xót, muốn kéo cậu vào nhà nhưng vẫn chưa quên bản thân là ai, hắn nói, "Vậy cậu cứ từ từ mà chơi." Đoạn muốn xoay người vào nhà.
Duệ Thư Bạch ngơ ngác, vội kêu lên, "Khoan, khoan đã."
Hắn dừng bước nhìn cậu, "Còn chuyện gì sao?"
Cậu chạy tới, chớp chớp mắt, "Anh có muốn cùng làm không?"
Lục Huyền Âm nhìn cậu ba giây sau đó xoay người vào nhà. Cậu nhìn mà não nùng. Dù biết trước kết quả nhưng vẫn chán chường. Ngày lạnh, cơ thể lạnh, tim càng lạnh...
Không sao, dù sao cũng không phải lần đầu...
Duệ Thư Bạch chạy ra lăn cầu tuyết tiếp. Lúc cậu đang gắn đầu lên thân thì nghe tiếng bước chân, sau đó cảm thấy tuyết ngừng rơi.
Cậu khó hiểu nhìn lên thì thấy một cái ô màu đen mà người đàn ông cầm nghiêng qua che cho cậu. Duệ Thư Bạch sửng sốt. Cậu nhìn nửa bờ vai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-phuc-cua-anh-the-gioi-cua-em/2591132/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.