Lục Huyền Âm nghiêng mình, "Có muốn vào nhà không?"
Cậu lắc đầu ngượng ngùng, "Tôi, chỉ là muốn hỏi, năm nay anh có đón giao thừa hay không. Tôi... tôi chỉ là muốn cùng ai đó thức khuya thôi,... nếu anh bận thì..."
Hắn mím môi, ánh mắt lạnh lùng, "Không phải cậu về quê sao?"
Cậu nhăn mặt, "30 nhiều người về lắm, năm nào về lúc này tàu đều kẹt cứng cả, tôi không thích chen chúc nên đành về sáng sớm mùng một vậy."
Lục Huyền Âm nghĩ nghĩ một lát sau đó gật đầu, "Nếu cậu muốn có người thức cùng thì tôi thức với cậu."
Nếu Đàm Khải ở đây nhất định sẽ trợn trắng mắt.
Ai nói Lục Huyền Âm không biết nói lời đường mật, phải xem người đó là ai nữa. Nhìn xem nhìn xem, có ai dạy hắn đâu, cứ tự nhiên phun ra lời tán tỉnh vậy đấy.
Duệ Thư Bạch mừng như điên, cười ngây ngô hai cái nói cảm ơn rồi chạy đi mất.
Tối đó, trăng sáng vằng vặc trên bầu trời dường như cũng mang theo ý tứ khó hiểu.
.....
Duê Thư Bạch ở nhà làm ổ cả tuần, suốt ngày dán mặt vào máy tính mà đánh đánh gõ gõ kiếm tiền. Chẳng mấy chốc đã tới 30Tết.
Mẹ cậu điện tới.
"Alo mẹ." Cậu nghiêng đầu bắt máy.
Mẹ cậu nghe âm thanh của bàn phím vang lên cạch cạch thì nhăn mặt, "Tiểu Bạch, đừng suốt ngày dán mắt vào máy tính, Tết nhất tới nơi rồi, ra ngoài đi dạo mua ít đồ đi, cứ gọi cho con là toàn nghe con gõ thôi."
Cậu cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-phuc-cua-anh-the-gioi-cua-em/2591123/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.