Từ trung tâm huấn luyện bước ra, cô dọc theo vỉa hè đi về hướng có trạm xe buýt. Đây không phải là lần đầu tiên cô đến Bắc Kinh tuy nhiên chưa lần nào cô có thể bỏ thời gian triệt để để cảm nhận thành phố này cả, mọi chuyến đi trước đây đều sít se về mặt thời gian nên để nhanh chóng có thể hòa nhập ở thành phố này là tìm hiểu nó theo cách của chính cô. Bước lên một tuyến xe buýt, cô vừa lặng lẽ quan sát các con đường, vừa nghiên cứu các tuyến phố và trạm dừng... ahh hơi bị lậm rồi vẫn là thói quen nghề nghiệp khó bỏ ...khẽ mỉm cười.
Cách cô 3 hàng ghế, vừa đúng lúc Trần Tử Thiên ngoái đầu nhìn lại trạm xe vừa lướt ngang qua, Anh chợt bắt gặp nụ cười cô gái...nụ cười nhè nhẹ như tự giễu bản thân mình, tim anh chợt chậm một nhịp. Bối rối xoay người lên, hồi hộp lo sợ bị phát hiện nhìn lén khiến anh cảm thấy nóng bừng, các tuyến mồ hôi bị kích thích làm làn da trở nên có chút ẩm ướt...Hít sâu 2 nhịp lấy lại bình tĩnh anh lại vờ quay người nhìn xuống hàng ghế phía cô gái đang ngồi rồi chợt thốt lên với lòng “ là cô ấy”.
Trần Tử Thiên xuất thân trong gia đình 2 đời kinh doanh đá quý , đến đời cha anh thì ông lại chọn theo đuổi âm nhạc- là một nhạc công có tiếng của vũ đoàn Kinh Bắc, sự nghiệp kinh doanh giao lại cho chú ba của anh, anh kế thừa gen đam mê của bố, không màn việc kinh doanh của gia đình, dấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-phu-kho-chieu/228704/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.