Edit: Dương
***
Cô vừa dứt lời.
Sắc mặt của Chu Giác Sơn trầm xuống.
Anh đột nhiên để chén trà xuống, che miệng cô lại. Lo lắng nghiêng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, quay đầu thấp giọng nói, "Em nói lớn tiếng như vậy để làm gì? Chỉ sợ người khác không nghe được à?"
Tại Tư nhướng mày, mỉm cười kéo bàn tay của Chu Giác Sơn xuống, lầm bầm hai câu, "Đúng rồi, em chính là sợ bọn họ không nghe được."
Chu Giác Sơn kêu một tiếng, hít thở không thông, giơ tay lên, dùng ngón cái chế trụ ngón giữa, búng một cái vào trán của Tại Tư.
Giữa mi tâm bị búng đỏ một mảng.
Tại Tư đau quá, cau mày, phồng miệng. Chu Giác Sơn cũng phát hiện lực đạo của mình hơi mạnh, vội vàng sám hối, ngồi xổm dưới đất, ăn nói khép nép xin lỗi Tại Tư.
Tại Tư không chịu bỏ qua, cắn vào cổ anh, "Em còn chưa nói xong, anh gấp gáp đánh em như vậy để làm gì."
Chu Giác Sơn lúng túng cười cười, dịu dàng sờ sờ đầu cô, "Vậy em còn muốn nói gì nữa."
Tại Tư bĩu môi, đôi mắt khẽ động, ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo Chu Giác Sơn lại qua đây một lần nữa cẩn thận nhìn một chút.
Lật lại đến trang của tháng trước có bút tích của bút bi màu xanh đậm, cô cầm kính lúp, cẩn thận chiếu một cái, thật ra, ngoại trừ tên của Hồ Nhất Đức, phía sau còn có một chút vết tích của bút chì.
Tên viết bằng bút chì, đã sớm bị người khác dùng cục tẩy tẩy sạch, trình độ nhận biết chữ Myanmar của Tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-nhan-trong-khoi-lua/768549/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.