Edit: Dương
***
Triệu Tuấn thở hổn hển, trừng mắt nhìn Chu Giác Sơn, lại uống ừng ực mấy ngụm nước.
Vừa nhắc tới chuyện này, ông liền hận đến ngứa răng.
Nhận thức tiểu tử Chu Giác Sơn này hơn mười năm, kể từ năm đó ở Vân Nam cứu cậu ta mãi cho đến sau này ông chạy đến Myanmar cùng Chu Giác Sơn chiếu ứng lẫn nhau, Triệu Tuấn thế nhưng trơ mắt nhìn Chu Giác Sơn lớn lên. Nhớ năm đó mao đầu tiểu tử [1] này mới mười hai tuổi, rất bướng bỉnh, Triệu Tuấn này tm thế nào cũng không nghĩ tới chính mình lại dẫn sói về nhà, giao tế với Chu Giác Sơn mười mấy năm, cuối cùng còn đem cả con gái ruột của mình đưa vào tay cậu ta.
[1] Mao đầu tiểu tử: chỉ người trẻ tuổi, có ý coi thường.
"Nhắc nhở cậu, nên làm cái gì, không nên làm cái gì, trong lòng cậu phải rõ ràng."
Triệu Tuấn liếc mắt nhìn cậu ta, nhanh chóng vặn nắp trên chai nước khoáng, lực đạo vừa thô bạo vừa ngang ngược.
Chu Giác Sơn tháo kính râm và khẩu trang, nhét vào trong túi, sờ sờ sống mũi, bật cười, "Vâng."
Cái gì gọi là nên làm và không nên làm, dù sao tất cả hắn đều làm rồi.
Hơn nữa, hôm qua cùng Tại Tư nhất thời ý loạn tình mê, hình như cũng không dùng biện pháp tránh thai gì đó. Ba mẹ Chu Giác Sơn đều đã qua đời, trong nhà hắn là con trai độc nhất, một người ăn no cả nhà không đói [2], huống chi theo như cái tuổi này của hắn, thật ra cũng sớm nên cưới vợ sinh con rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-nhan-trong-khoi-lua/768526/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.