Edit: Dương *** ... "Có liên quan đến động cơ của người Nam Ngõa chiếm giữ khu vực thôn Naung Kyo và thôn Leng Ngock, mọi người thấy thế nào? "..." Đoàn trưởng, người Nam Ngõa không phải là muốn tiền sao, cho bọn họ là được." "Đoàn trưởng, vấn đề lãnh thổ tuyệt đối không thể có nửa điểm nhượng bộ!" "Đoàn trưởng, không bằng hi sinh một chút lợi ích của người dân địa phương? Để bọn họ tặng lương thực trong vài năm cho Nam Ngõa." "Lương thực? Bang Shan không thiếu. Nhưng cái này tmd căn bản không phải là vấn đề lương thực!" ... Chạng vạng, mặt trời ngả về phía tây, Tại Tư nằm ở trên giường, cô từ từ nhắm mắt lại, âm thanh trong máy nghe lén không ngừng truyền đến tai cô. Suốt hai ngày trôi qua. Những gì cô nghe được mỗi ngày đều là nội dung cuộc họp. Mặc dù Chu Giác Sơn mang binh chạy tới tiền tuyến, nhưng đường quốc lộ đi đến thôn Naung Kyo và thôn Leng Ngock bị người Nam Ngõa làm đứt đoạn, gấp rút đi cả ngày cả đêm, mới ra khỏi khu vực chôn địa lôi. Vị trí hai thôn kia hẻo lánh, tọa lạc ở bên trong khe núi, ba mặt núi vây quanh, chỉ có một đường quốc lộ duy nhất có thể đi vào, quân đội bang Nam Shan bất đắc dĩ phải phái công binh [1] đi gỡ địa lôi, nhưng công việc tiến triển đặc biệt chậm chạp, hai ngày rồi còn không có kết quả. [1] Công binh: là binh chủng trong quân đội, có chức năng bảo đảm các công trình trong tác chiến, xây dựng các công trình quốc phòng và đảm bảo cầu đường cho bộ đội vận động tác chiến, đồng thời có thể trực tiếp chiến đấu bằng vũ khí. Hôm nay, người Nam Ngõa lại lấy thôn dân khu vực thôn Naung Kyo và thôn Leng Ngock làm con tin, uy hiếp quân đội bang Nam Shan lùi về phía sau năm kilomet, Chu Giác Sơn lo lắng đến an toàn của thôn dân địa phương, tạm thời đáp ứng yêu cầu này. Trận chiến này, là nhất định phải đánh. - -- Thế nhưng phải làm thế nào để giảm thiểu thương vong của thôn dân đến mức thấp nhất. Đây mới là vấn đề Chu Giác Sơn cần phải suy tính. Mấy ngày nay, lúc ở một mình hắn đều vắt óc suy nghĩ, hoàn cảnh xung quanh yên lặng, thậm chí Tại Tư có thể nghe thấy rõ ràng tiếng ngón tay hắn gõ lên bàn và âm thanh lật từng trang giấy. Mỗi một lần mở cuộc họp, tình cảnh lại sẽ trở nên vô cùng huyên náo hỗn loạn, mười mấy tên sĩ quan gào thét rít gầm bằng tiếng địa phương Myanmar thao [2] đủ các loại, theo lý tranh luận, trong trận chiến mắng chửi nhau của một đám đàn ông, những câu mất tình cảm mất thể diện [3] cũng đều nói ra, đinh tai nhức óc. [2] Thao (操) = Fuck. [3] Những câu mất tình cảm mất thể diện: chỉ những câu nói tục nói bậy. Mắt thấy trận chiến mắng chửi càng ngày càng nghiêm trọng... Chu Giác Sơn không nhẫn nại, trực tiếp ném cái bút máy ra xa. "Dừng họp, tạm nghỉ ngơi mười lăm phút." Hai bên lều vải có rèm che ánh sáng dày dặn, được chậm rãi kéo lên, sĩ quan tham dự cuộc họp liên tiếp rời khỏi chỗ ngồi, cảnh vệ viên [4] từ bên ngoài lều đi vào lấy nước cho Chu Giác Sơn, hắn khoát khoát tay, móc từ trong túi ra một bao thuốc lá và một cái bật lửa, rút ra một điếu thuốc lá thơm [5], châm lửa. [4] Cảnh vệ viên: lính canh gác. [5] Thuốc lá thơm: khác với những loại thuốc truyền thống, nó không có mùi hắc, hay khét cũng không quá khó chịu. Khói của loại thuốc lá thơm này cũng có nhiều mùi hương rất dễ chịu cho khách hàng lựa chọn. Ánh nắng vàng nhạt từ từ rút đi, thay vào đó nhuộm trên bầu trời là ánh sáng màu xanh thẳm cô độc, ánh trăng nguyên thủy chiếu rọi, làm nổi bật mấy cây khô cổ xưa ngoài cửa sổ, gió mát lay động ngọn lửa trong tay hắn, ánh đỏ lập lòe, khuấy động buổi tối vốn không yên tĩnh. ... Bên kia, Khang tẩu lên tầng, gọi Tại Tư xuống dưới tầng ăn cơm. Tại Tư tháo tai nghe ra. Ừ một tiếng. Cô quay đầu lại nhìn màn hình máy tính tối đen, đáng tiếc, chính bản thân mình cũng không giúp được gì. Hai ngày đã đi qua, vết thương của cô cũng đã khôi phục tương đối, đi bộ cũng không có gì đáng ngại, bước chân xuống dưới tầng cũng rất nhanh. Tầng một, trong phòng ăn nhỏ của phòng trúc tao nhã, Khang tẩu đi lại vội vàng, tối nay bà làm một bàn thức ăn ngon. Trong nhà có khách tới, lần đầu tiên Tại Tư nhìn thấy, là một phụ nữ trẻ tuổi. Nhìn dáng dấp... Mi thanh mục tú [6], dáng người lả lướt, thân hình nho nhỏ, hai bên gò má thoa mạt hoàng [7], nửa người dưới bọc một cái đặc mẫn đã giặt đến bạc màu, bụng dưới hơi nhô ra. [6] Mi thanh mục tú: lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ diện mạo. [7] Mạt hoàng: là bột gỗ thơm có rất nhiều ở Myanmar. Là từ vỏ cây Tháp Nạp Ca (cây Thanakha) mài thành, có thể làm đẹp và có công hiệu dưỡng nhan. (Theo chú thích của tác giả) Đối phương mất tự nhiên đứng ở trong góc, hai tay nắm chặt. Khang tẩu nhiệt tình giới thiệu cho Tại Tư, "Tiểu thư, đây là A Trân, cô ấy là vợ của A Chính, cô ấy mang thai, mới ở quê qua đây. Dựa theo quy củ ở nơi này của chúng ta, cô ấy phải tới gặp mặt cô một lần, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, quen biết một chút." Tại Tư hơi gật đầu. Giơ tay lên, khách khí mời người phụ nữ tên là A Trân đó ngồi xuống. A Trân lộn xộn chạy đến, hai tay cô ấy ôm bụng, khẩn trương ngồi xuống đối diện Tại Tư. Tại Tư mím môi, híp mắt đánh giá A Trân trước mắt. Nói là phụ nữ, thật ra thì cũng không chính xác. Vóc người cô bé này gầy đến mức da bọc xương, gò má lại vẫn trang điểm phúng phính nhiều thịt như trẻ con, cảm giác ngũ quan non nớt vẫn chưa hoàn toàn nảy nở... Cô bé có thể bao lớn?Mười sáu? Mười bảy? Nếu như cô nhớ không nhầm, A Chính trong miệng Khang tẩu chính là lái xe của Chu Giác Sơn, cô nhớ kỹ hai ngày trước Khang tẩu còn nói với cô là A Chính và vợ đã kết hôn được 5 năm, cho dù là uống thuốc, tiêm thuốc, vẫn luôn không sinh được con... Vậy A Trân trước mặt này là ai? Cô ấy là vợ của A Chính đã kết hôn được 5 năm? Hay là A Chính ở bên ngoài vụng trộm cưới vợ mới? Tại Tư mím môi, cau mày. Trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, khả năng thứ hai chiếm phần lớn... Khang tẩu đụng đụng cô, đưa mắt ra hiệu.Bà ấy đứng ở một bên, khom lưng, gắp món ăn thả vào bát cho cô. Tại Tư sáng tỏ, lúng túng mỉm cười, bắt chuyện với A Trân đang ngồi ở đối diện ăn cơm, "Ăn đi, đừng khách khí." Cô biết rõ cô bé này và A Chính cũng không có làm gì sai. Chỉ là Tại Tư cô rốt cuộc không phải là người Myanmar, không tiếp thu nổi tư tưởng một chồng nhiều vợ ở nơi này. A Trân gật đầu. Cầm đôi đũa lên, lại nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình. Tại Tư buồn bã nhìn bụng của cô ấy, dần dần, trong lòng khó tránh khỏi sẽ có chút tự trách mình.Nói cho cùng cô ấy cũng là một người đáng thương... Mới bao lớn, đặt ở Trung Quốc, tầm này là cái tuổi không buồn không lo đang phải chuẩn bị thi tốt nghiệp THPT, mà thực tế thì sao, cô ấy đã là vợ bé của một người đàn ông gần ba mươi tuổi, trong bụng còn có em bé, cũng không có người có thể chăm sóc cô ấy, chồng thì cả ngày lao ra tiền tuyến, tương lai không biết ra sao. Trong phòng ăn an tĩnh một hồi. Tại Tư cau mày, chần chừ, gặp một miếng thịt cho cô ấy, chủ động hỏi, "A Trân, em là người ở đâu?" "Tiểu thư, quê em ở ngay phía sau khu mỏ Pinpet." A Trân vội vàng để đũa xuống, trả lời đâu ra đấy. Đường quốc lộ ở nơi đó gần đây bị phá hủy, thiếu điện thiếu nước, sinh hoạt cũng khó khăn, bởi vì phải dưỡng thai, cho nên A Chính mới đưa cô ấy tới trong quân khu. Tại Tư gật đầu, như có điều suy nghĩ, "Một bên là quân đội chính phủ, một bên là người Nam Ngõa, cuộc sống hàng ngày của các em trôi qua thật sự không tốt..." Tại Tư vừa mới học tiếng Myanmar được vài ngày, cô nói hơi vấp, dùng từ cũng đơn giản mà lại ngắn gọn, nhưng cũng may A Trân tuổi còn nhỏ, phản ứng nhanh, miễn cưỡng có thể nghe hiểu."Em, chỗ bọn em thật ra cũng không tồi... Quân đội chính phủ và người Nam Ngõa là chạy đến tìm vàng, quê em nơi đó rất nghèo, không có vàng, ngay cả đại thụ cũng không có mấy cây, tự nhiên cũng không có ai muốn quản bọn em ở nơi nào." Nghèo khổ cũng có cái tốt của nghèo khổ, nội tâm của A Trân vẫn là một người lạc quan, dù sao cô ấy cũng mong muốn nghĩ như vậy. Tại Tư nở nụ cười, không vì cái gì khác, chỉ là bởi vì tính thẳng thắn của A Trân. Cho tới nay, Myanmar mặc dù nền kinh tế khó khăn, nhưng trên phương diện tư tưởng và tín ngưỡng cũng là một quốc gia rất giàu có, cô từ đầu chí cuối rất tán thưởng sự giản dị, đơn thuần cùng thẳng thắn của con người nơi đây... "Vậy mỏ Pinpet kia thật sự có vàng?"Tại Tư để đũa xuống, rót nước cho A Trân. A Trân bới một ngụm cơm, lắc đầu, "Không có, là vì thị trưởng [8] muốn tăng nhanh khai thác nên mới nói liều như thế, chỗ bọn em chim còn không thèm ỉ*, chỉ có quặng sắt và mã [9] đáng tiền, còn lại không có thứ gì tốt." [8] Thị trưởng: là một chức danh hiện đại được dùng tại nhiều quốc gia để chỉ viên chức cao cấp nhất trong một chính quyền đô thị tự quản, thành phố hoặc thị xã/thị trấn. [9] Mã (鎷): ở đây chính là tecneti (đã chú thích ở chương 21),nhưng t nghĩ do A Trân sẽ không biết tên gọi theo nguyên tố hóa học nên t để là "mã". Có liên quan đến việc khai thác quặng sắt, ở bang Nam Shan vẫn có tiêu chuẩn rõ ràng, mỗi ngày đào sâu bao nhiêu mét, có thể khai thác đến khu vực nào, đều được viết rõ ràng trên giấy trắng mực đen. Mà ở khu mỏ Pinpet nơi đó, chức vị thị trưởng là hai năm tuyển chọn lại một lần, hơn nữa tiền lương của thị trưởng cùng thành quả sản lượng khai thác khu mỏ có tỷ lệ trực tiếp với nhau, khai thác được nhiều có thể kiếm nhiều tiền, ai lại không muốn trong nhiệm kỳ của mình chiếm thêm được một chút? Huống chi phụ cận khu mỏ đều có quân đội canh giữ phụ trách công việc vận chuyển, thị trưởng cũng không thể lén lút mang quặng đi bán. Thị trưởng mới cân nhắc một hồi, liền bịa ra trong khu mỏ Pinpet có vàng, hấp dẫn quân đội bang Nam Shan ở nơi đó hạ lệnh gia tăng khai thác, tốc độ vừa tăng lên, vậy thì trong một năm tới ông ta có thể kiếm được kha khá rồi? Đương nhiên, tốc độ gia tăng, tai hại cũng rất nhanh ập đến. "Tiểu thư, A Chính bảo em đến quân khu dưỡng thai, một mặt là bởi vì hiện nay phải đánh trận, một cái nữa cũng là vì suy tính kế hoạch lâu dài sau này. Mỏ ở chỗ bọn em đào quá nhanh, giếng mỏ không chắc chắn, năm nay sụp xuống đã chết rất nhiều người, trong thị trấn còn không bồi thường tiền, núi cũng sắp đào khô rồi." Một khu vực dựa vào khu mỏ để kiếm cơm, nếu khu mỏ không còn nữa, vậy thì mọi người ở đó còn có thể sống thế nào? Mặc dù nhà A Trân không gần mỏ Pinpet, nhưng anh em của cô ấy đều đang làm việc ở trong khu mỏ, mấy năm nay, các anh em đều đúng hẹn gửi tiền về nhà, cô ấy lại dùng số tiền nhiễm xỉ than đó lên trấn trên đổi bánh phở, lúc này mới có thể miễn cưỡng duy trì cuộc sống. Tại Tư kinh hãi, cô nhớ kỹ, khi mới làm phóng viên thì từng nghe nói qua, tài nguyên khoáng sản ở Myanmar được khống chế rất nghiêm ngặt, khu mỏ Pinpet cũng coi như là khu mỏ có chất lượng cao ở trong bang Nam Shan, không nghĩ tới quan chức địa phương này lại dám đem tài nguyên của toàn bộ mọi người và tính mạng của dân chúng ra làm trò đùa... Cô liền vội vàng hỏi, "Vậy mọi người không báo cáo hành động của thị trưởng với quân đội sao?" A Trân để bát cơm xuống, trong miệng ngậm chiếc đũa, "Không có, bọn em không dám nói... Thị trưởng uy hiếp mọi người, nếu như ai dám đem việc này truyền ra thì năm sau sẽ thu hồi ruộng của người đó. Tiểu thư, ít ngày trước, có một giếng mỏ nhỏ mới đào bị sụp xuống, anh trai và em trai em đều bị chôn ở bên trong, anh trai em chết rồi, em trai em thì tàn tật, em đến sinh sống trong quân khu thì quân đội sẽ cho em một khoản trợ cấp sinh con, nếu không thì em cũng không muốn tới, nhưng em phải dùng số tiền này để chăm sóc em trai em..." Tại Tư ngơ ngẩn. Cô suy tư hồi lâu, nửa ngày, dời ánh mắt đi, lòng bàn tay nắm chặt thành quả đấm, ánh mắt gắt gao nhìn ra ngoài cửa sổ. Lòng đồng tình, ở chỗ này không đáng giá một đồng. Những người giống như A Trân, ở Myanmar nhiều không kể xiết, các cô ấy tứ cố vô thân [10], suốt ngày phải chịu áp bức, chèn ép... Cho dù cô giúp được một A Trân... chẳng lẽ lại có thể giúp được hàng nghìn hàng vạn A Trân khác hay sao? [10] Tứ cố vô thân: cô độc một mình, không có người thân thích. Khang tẩu đứng ở một bên, nhìn thấu cảm xúc trong lòng Tại Tư, bà vỗ vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô ấy và nhắc nhở cô ấy. "Tiểu thư, cô mệt mỏi rồi, cơ thể cô còn chưa khỏe hẳn, nghỉ ngơi sớm một chút." Tại Tư gật đầu, hít sâu một hơi, cô không thoải mái, trong lòng khó chịu đến phát hoảng, cô dặn dò A Trân thường xuyên đến đây ăn cơm, tự mình lên tầng, vô lực nhắm mắt, nằm ở trên giường bằng phẳng êm ái. Màn hình máy tính trên tầng biến động một chút. Tại Tư không đeo tai nghe. Cô đưa lưng về phía máy vi tính, lẳng lặng nằm yên, không hề nhận ra biến hóa của tín hiệu. Một chỗ khác, cuộc họp lại lần nữa bắt đầu. Chu Giác Sơn đứng ở chỗ cao nhất trong lều vải, hắn ném điếu thuốc xuống đất, giẫm lên, dùng giày quân dụng dập tắt điếu thuốc. Phùng liên trưởng đột nhiên vội vàng chạy vào, "Đoàn trưởng, tôi vừa mới dò xét phía sau núi một vòng, nghe thôn dân phụ cận nói, giếng mỏ Pinpet bên kia chỉ còn vài mét nữa là có thể thông đến thôn Naung Kyo và thôn Leng Ngock." Chu Giác Sơn không tỏ rõ ý kiến. "Cho nên?" "Chúng ta có thể đi qua bên đó bằng đường hầm ở dưới giếng mỏ! Chọn ngày không bằng gặp ngày, liền đêm nay, thừa dịp người Nam Ngõa không chú ý, chúng ta đi đường vòng phía sau núi, đánh cho bọn họ trở tay không kịp." Nếu như có thể đi đường vòng phía sau núi... Vậy thì không cần sợ địa lôi, cũng không cần gỡ địa lôi. Đường hầm dưới giếng mỏ còn có thể dùng để sơ tán thôn dân, một công đôi việc, cớ sao mà không làm. Những sĩ quan còn lại nghe thấy những lời này thì ánh mắt đều sáng lên, mọi người nhìn nhau, liên tiếp gật đầu. "Đoàn trưởng, Phùng liên trưởng nói có đạo lý." "Không sai. Tôi cảm thấy có thể thực hiện." "Đúng đúng đúng, vạn vô nhất thất [11]." [11] Vạn vô nhất thất: ý chỉ đặc biệt có nắm chắc, tuyệt đối sẽ không làm ra lỗi sai. Một người hai người rồi cả nhóm người đều đứng lên. Bỗng nhiên, có một thanh âm khác thường đúng lúc này vang lên, "Trừ phi giếng mỏ sụp xuống, nếu không thì không thể nào gặp sự cố." Phùng liên trưởng ngầm gắt một tiếng, "Cút, có biết nói chuyện không? Giếng mỏ của chúng ta đều là khai thác dựa theo tiêu chuẩn quốc tế, động đất còn không sợ, làm sao có thể sụp xuống?" ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]