*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dương
***
Hôm sau, trời quang mây tạnh.
Thang Văn thật sự tới.
Hắn đã bỏ cây nạng dùng trong suốt nửa tháng qua, đeo một cặp mắt kính gọng bạc, mặc một cái áo phông cộc tay hơi cũ, đeo cái balo nhỏ màu xanh quân đội, khập khiễng lên tầng.
Tại Tư vén chăn lên, đứng dậy đón cậu ta.
"Này này này, cô cũng đừng động, bác sĩ Trần nói vết thương của cô còn chưa khỏi, cần phải tĩnh dưỡng, cô cứ nằm đi." Thang Văn lui về phía sau, cuống quít khoát tay.
Tại Tư nhìn cậu ta, dừng lại.
Thang Văn thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu, mở cái balo nhỏ màu xanh quân đội ra.
Bút, giấy, hắn đều mang đủ. Phòng trúc này vốn là phòng họp nhỏ trong thôn, trên tường có bảng đen, ở bang Shan dùng một loại đá thay thế phấn viết, bên lề đường khắp nơi đều có, đi học muốn viết chữ cũng không cần lo nghĩ.
Nói tới nói lui, việc quan trọng nhất hôm này, là việc này --- Thang Văn đi khập khiễng, duỗi thẳng cánh tay, lấy một cuộn thước dây mềm (giống loại thước dây dùng trong may đo quần áo) từ trong balo.
50 cm, 100 cm, 150 cm...
Hắn khom lưng quỳ trên mặt đất. Liên tục đo khoảng cách, lấy viên đá vụn từ trong túi áo, tại vị trí cách giường của Tại Tư đúng hai mét thì đánh một dấu chấm tròn rõ ràng.
Sau đó lại từ những góc độ khác nhau, dùng cách thức giống nhau, đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-nhan-trong-khoi-lua/768507/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.