Edit: Dương
***
Chu Giác Sơn ngậm điếu thuốc đứng yên tại chỗ.
Tại Tư ngửa đầu nhìn hắn.
Hai người mặt đối mặt một hồi, biểu cảm của hắn giống như ngày thường, vô ba vô lan [1], từ đầu đến cuối hắn luôn đứng yên, ánh nắng nhẹ xuyên qua màn trúc và cửa sổ nhỏ, bao phủ bờ vai dày rộng của hắn, phác họa hai cánh tay rắn chắc của hắn.
[1] Vô ba vô lan: không có sóng gió gì cả, rất bình tĩnh.
Hắn lại nhìn cô một cái, khe khẽ nhướng mày.
Hoàn toàn là vẻ mặt như thường không giống như đã từng nghe qua hay đã nhìn thấy qua.
Tại Tư lại nghĩ lại một chút, ánh mắt chậm rãi lướt xuống dưới một chút, giọng nói thoáng có chút buồn bã cùng tiếc nuối, "Quên đi, không sao..."
Dù sao cũng đều là chuyện đã qua.
Tấm ảnh kia rất nhỏ, cũng khó nhìn thấy, cũng trách cô giữ gìn không tốt, có lẽ là ngay từ lúc trên đường bị trói đến quân khu đã bị cô không cẩn thận làm rơi mất, hoặc cũng có thể bị người khác nhét vào chỗ nào đó.
Chu Giác Sơn nhìn Tại Tư.
Cô gái nhỏ cúi đầu, không nói. Một tay cô cầm ở mép quyển nhật ký, ngón trỏ tay còn lại cẩn thận vuốt ve một trang giấy màu vàng đất bên trong quyển nhật ký, trang bìa thô ráp gồ ghề mang theo kiểu dáng cùng hình thức lưu hành nhiều năm trước đây, vị trí mà ngón tay cô dừng lại, vừa vặn có vết đè hơi lõm xuống, cỡ khoảng một tấc, màu sắc chỗ đó cũng hơi trắng hơn so với chỗ khác, xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-nhan-trong-khoi-lua/768504/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.