*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dương
***
...
Ven sông, gió mát mang theo vị ẩm ướt mằn mặn. Khoảng năm phút sau, tài xế của Chu Giác Sơn vội vàng lái ô tô đến.
Hai người lần lượt lên xe, dọc đường đi tương đối trầm mặc, dọc đường, non xanh nước biếc không còn, những cây gỗ tốt mọc sườn núi bị cháy thành than đen, nước trong bị nhuộm đỏ, trên mặt sông vẫn còn nổi lên bốn năm thi thể.
Lúc xuống xe, bên ngoài thôn trại đậu một hàng xe jeep, trong thôn trại tiếng than khóc khắp nơi.
"..."
Tại Tư trố mắt.
Hơn trăm binh lính đều tụ tập ở chỗ này, thương vong hơn nửa, Thang Văn đang nằm trên một tấm ván gỗ phá [1] trong lán [2] trúc, cả người cậu ta đầy máu, bên đùi phải máu thịt mơ hồ, một nam bác sĩ một tay cầm nhíp, một tay cầm kính lúp, đầu đầy mồ hôi gắp ra những mảnh bom vụn và đất cát vùi sâu trong da thịt cậu ta.
[1] Tấm ván gỗ phá: dùng các miếng/thanh gỗ rời ghép lại.
[2] Lán: hay lán trại, lều lán là một cấu trúc xây dựng đơn giản, thường làm từ tre, nứa, gỗ hoặc các vật liệu nhân tạo, vật liệu bán xây dựng khác. Lán có hình thức rất đa dạng, có thể là một ngôi nhà nhỏ, hoặc chỉ là những lều trại được che chắn để chứa đồ đạc.
Binh lính bị thương rất nhiều, thuốc tê thiếu thốn, Thang Văn đau đến mức cả người run rẩy, mồ hôi rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-nhan-trong-khoi-lua/768494/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.