Dương Minh Lâm mỉm cười, nhìn cô nói: “Chung Thủy Linh, hành động này của con chính là có chồng quên mẹ!” “Bác sĩ Dương, câu này mẹ nên nói với Chung Giang Tuyên, đến lúc đó nói không chừng anh ấy sẽ có vợ quên mẹ đó.” Chung Thủy Linh mỉm cười, không hề để ý. “Đến lúc đó thằng bé có như vậy không mẹ không biết, còn con bây giờ chính xác là như vậy!” Nói như vậy, nhưng trên khuôn mặt của Dương Minh Lâm từ đầu đến cuối luôn mang theo nụ cười, thực ra cho dù cô như thế nào, trong lòng bà vẫn vui cho con gái. Chung Thủy Linh vội vàng gắp một con tôm đã bóc vỏ vào bát của mẹ, cười nói: “Mẹ ăn tôm đi, mẹ là mẹ của con, con sẽ không quên mẹ đâu.” “Con cũng mau ăn đi, ăn nhiều một chút, đừng quan tâm đến mẹ.” Nói như vậy, Dương Minh Lâm lại gắp một ít đồ ăn vào trong bát của cô: “Ăn nhiều một chút, lần sau cũng không biết khi nào mới có thể nấu ăn cho con.” Thấy mẹ nói như vậy, Chung Thủy Linh cười, vừa ăn tôm vừa nói: “Có phải con không về đâu, nói không chừng chưa được hai ngày con đã về thăm hai người.” Dương Minh Lâm cười, nhìn dáng vẻ ăn cơm của cô đối với bà mà nói có lẽ là một sự thỏa mãn. Sau khi ăn cơm xong, Dương Minh Lâm đưa Chung Thủy Linh đến bến xe, trên đường đi hai người không nói gì nhiều, yên tĩnh hơn nhiều so với lúc ăn cơm. Lúc đến bến xe, Dương Minh Lâm nhìn cô, ánh mắt kia khiến Chung Thủy Linh cảm thấy có dáng vẻ năm đó bà nhìn cô đeo cặp đi học, không nỡ và không yên tâm đều có. Ánh mắt này khiến Chung Thủy Linh có chút không chịu được, nũng nịu nói: “Mẹ, mẹ đừng nhìn con như vậy, con đã trưởng thành rồi, đã không còn là cô bé năm nào nữa rồi.” Dương Minh Lâm khẽ thở dài, gật đầu nói: “Đúng, con trưởng thành rồi, cũng kết hôn rồi, đã không còn là cô bé năm nào vừa mới rời gia đình nữa rồi.” Chung Thủy Linh không nói gì, trực tiếp giơ tay ra ôm lấy mẹ, một lúc sau mới buông ra. Dương Minh Lâm giơ tay lên ôm cô, nói: “Về sau tất cả mọi chuyện đều phải cẩn thận, cùng với Cẩn Nghiêm sống với nhau thật tốt, có thời gian thì trở về, cho dù quay về một đêm cũng được, mẹ sẽ làm đồ ăn ngon cho con.” Chung Thủy Linh nghe thấy vậy, cảm thấy mình rất muốn khóc. Hai mẹ con ôm nhau một lúc, sau đó Dương Minh Lâm mới buông Chung Thủy Linh ra, đưa tay ra vén tóc ở trên má cô ra, sau đó mới cười nói với cô: “Đi đi, đi vào đi, sau khi đến nơi nhớ gọi điện về cho mẹ.” Chung Thủy Linh cố gắng để mình không khóc, không để cho nước mắt rơi xuống mặt, nhìn mẹ nặng nề gật đầu, trả lời: “Vâng.” Dương Minh Lâm vẫy tay với cô, kêu cô mau đi vào. Chung Thủy Linh cũng không nói gì, quay người đi vào trong bến xe, chỉ là lúc quay người đi nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống, lần trước lúc cô rời đi chính là lúc đi học đại học, nhưng bởi vì lúc đó cô muốn nhanh chóng rời khỏi sự kiểm soát của ba mẹ, vì vậy lúc đó hoàn toàn không có cảm giác chua xót khi li biệt, nhiều hơn chính là sự vui vẻ, nhưng bây giờ đã trưởng thành rồi, dường như mới hiểu cái gì là tình thân, mới hiểu sự khó chịu khi chia tay. Đưa tay ra lau nước mắt, Chung Thủy Linh dừng lại, lúc quay đầu lại nhìn thấy mẹ vẫn còn đứng ở đó, giơ tay lên cố gắng vẫy tay với bà. Dương Minh Lâm cũng nở nụ cười đáp lại, khóe mắt cũng không khỏi ươn ướt. Đến tận khi ngồi lên xe, nhìn chiếc xe dần dần tăng tốc, Chung Thủy Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy mình đang dần rời xa thành phố đã nuôi dưỡng cô hơn hai mươi năm, không giống như với mấy lần trước chỉ rời đi một khoảng thời gian ngắn, lần này cô không chắc chắn mình bao lâu mới có thể quay lại, có lẽ sẽ không quay lại nữa…. Thở dài một lúc, Chung Thủy Linh quay lại hít một hơi thật sâu, từ sâu trong đáy lòng tự nói với mình đây chỉ là một bắt đầu mới, cuộc sống vẫn tiếp tục. Nghĩ như vậy, đột nhiên nghe thấy nữ sinh ngồi bên cạnh cầm điện thoại có chút đau khổ nói: “Mẹ, con đã lên xe rồi, con biết, nhưng con thật sự không yêu người đàn ông kia, đây là cuộc đời của con, con biết con muốn làm cái gì.” Càng nói giọng nói càng nhỏ, không có chút gì gọi là khí thế. Chung Thủy Linh liếc nhìn cô ta, không cần hỏi cũng biết cô ta bị người khác ép hôn, nhưng lời nói và thái độ này của cô ta, đây đâu phải là từ chối, mềm mềm căn bản không có một chút sức lực. Cũng không biết phía bên kia điện thoại nói gì với cô ấy, Chung Thủy Linh chỉ nghe thấy nữ sinh bên cạnh hơi đỏ mặt, cầm điện thoại nói: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con, con sẽ không quay về đâu, hơn nữa con đã ngồi xe lên thành phố rồi, mẹ cứ ép con như thế này con sẽ không quay về nữa!” Nói xong cũng không đợi mẹ cô ấy nói gì, sau đó trực tiếp cúp điện thoại. Nhìn thấy cô nữ sinh bên cạnh mình khuôn mặt tràn đầy sự tức giận, Chung Thủy Linh khẽ cười nói: “Đây là giọng điệu và âm lượng khi cô từ chối người khác sao, người khác sẽ không bao giờ coi trọng cô.” Nghe thấy vậy, nữ sinh bên kia quay đầu lại, nhìn thấy Chung Thủy Linh có chút ngại ngùng nói: “Tôi, giọng nói của tôi từ trước đến giờ đều không lớn.” Chung Thủy Linh cười, nhìn vào mắt cô ấy nói: “Giọng nói to hay không không phải là điều quan trọng, quan trọng là giọng nói của cô không đủ cứng rắn.” Nữ sinh không phản bác lại, chỉ hơi cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Người bên kia điện thoại là mẹ tôi, tôi, tôi chỉ cảm thấy với tư cách là một người con không nên làm trái ý của ba mẹ.” Nghe thấy cô ấy nói như vậy, Chung Thủy Linh hỏi lại: “Nếu như cô biết làm như này là sai, cô cũng mù quáng nghe theo sao?” Nữ sinh không nói gì, cô ấy chỉ không muốn nghe theo, nên mới muốn rời đi, nhưng trong lòng cô không chắc chắn là bản thân mình có làm đúng hay không. Thấy cô ấy không nói gì, Chung Thủy Linh cũng không nói nhiều nữa, vốn dĩ không liên quan gì đến cô, cô lên tiếng chẳng qua cũng chỉ là không thích dáng vẻ yếu đuối của cô ấy khi cự tuyệt. Trên đường đi Chung Thủy Linh không nói chuyện nhiều với nữ sinh bên cạnh, đến tận khi xuống xe hai người cũng chưa nói với nhau câu nào. Lúc đến trạm xe, Chung Thủy Linh lấy hành lý chuẩn bị rời đi, phía sau đột nhiên cảm thấy có người đang kéo quần áo của mình. Quay đầu lại, không phải là ai khác mà chính là cô nữ sinh lúc nãy ngồi bên cạnh cô, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Chung Thủy Linh, hỏi: “Này, vậy nếu như cô bị người khác ép cô kết hôn cùng với người mà cô không thích, cô sẽ làm thế nào?” Chung Thủy Linh không cần suy nghĩ nói: “Từ chối, không có gì dễ hơn.” “Nhưng không có tác dụng?” Ánh mắt nhìn Chung Thủy Linh tràn đầy hi vọng. “Có tác dụng hay không là cảm nhận của cô, nếu như cô cảm thấy cách làm của mình không sai vậy thì cứ kiên trì, cho dù người khác có nói gì thì cô đều phải nói ‘NO’, bởi vì đó là người cô không thích, cô không muốn, không ai có thể ép cô trừ khi cô tự mình thỏa hiệp.” Chung Thủy Linh cũng có chút ngạc nhiên khi mình lại nói nhiều với một người xa lạ như vậy, rõ ràng hai người không quen nhau, có lẽ là cảm thấy cô ấy giống với Cố Hoàng Liên năm đó mình quen biết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]