Chương trước
Chương sau

Chung Thủy Linh không nghĩ đến là ông ta lại đến đây, hơn nữa còn mang theo cái mặt nhẹ nhõm này, thậm chí không hề có dáng vẻ áy náy tí nào.
Tô Mỹ Dung đứng dậy từ trên ghế sofa, nhìn thấy Lý Thành Sơn thì cũng có chút bất ngờ, hỏi: “Sao anh cũng đến đây vậy?”
Lý Thành Sơn cười cười với chị, nói: “Tiểu Lâm nói là trưa nay em họp đến bây giờ cũng chưa kịp ăn cơm.” Trong lúc nói chuyện, ông ta đưa hộp cơm ở trong tay đến cho chị, gương mặt dịu dàng nhìn Tô Mỹ Dung rồi nói: “Biết là em không quen ăn thức ăn ở bên ngoài, đặc biệt gọi điện thoại cho dì ở trong nhà nấu cho em đó.”
Nghe vậy, Tô Mỹ Dung cảm thấy cảm động nhìn hộp vuông ở trong tay mình, trách móc ngọt ngào: “Không phải anh nói hôm nay anh gặp khách hàng hả, sao còn có thời gian đến đây?”
Lý Thành Sơn gần như xem Chung Thủy Linh không tồn tại, dùng gương mặt tràn đầy tình yêu mà nhìn Tô Mỹ Dung: “Khách hàng làm gì quan trọng bằng em chứ.”
Tô Mỹ Dung nghe thấy ông ta nói như vậy thì cảm thấy thẹn thùng, nhìn Chung Thủy Linh đang đứng ở bên khu tiếp khách, nhỏ giọng nhắc nhỏ: “Lý Thành Sơn, Thủy Linh còn ở đây đó, nói chuyện còn không chịu giữ hình tượng.”
Lý Thành Sơn cười cười, nhìn về phía Chung Thủy Linh, khóe miệng lại nhếch lên một lần nữa. Trong cái nhìn của Chung Thủy Linh, nụ cười kia chính là một loại khiêu khích.
Chung Thủy Linh biểu hiện khá trầm mặc, ánh mắt nhìn Lý Thành Sơn cũng hơi sắc bén, chỉ lạnh giọng gọi một tiếng: “Anh rể.”
“Thủy Linh, hôm nay em đến đây tìm chị cả của em là có chuyện gì hả?” Lý Thành Sơn cười, biểu cảm kia trông có vẻ như hoàn toàn không lo lắng cô sẽ nói ra gì đó.
Chung Thủy Linh rất ghét biểu cảm chắc chắn này của ông ta, cố ý nói: “Trưa nay em dùng cơm, hình như là em nhìn thấy anh rể đó.”
Nghe thấy cô nói như vậy, nụ cười ở khóe miệng của Lý Thành Sơn hơi dừng lại một chút, nhưng mà cũng chỉ dừng lại có một giây thì lập tức kịp phản ứng mà cười hỏi Chung Thủy Linh: “Phải vậy không? Lúc đó em cũng đang ở nhà hàng hả, anh cũng không có chú ý tới.”
Tô Mỹ Dung ở bên cạnh mang theo hộp cơm đi đến bàn làm việc của mình, nghe cuộc nói chuyện giữa bọn họ, thuận miệng hỏi: “Vậy hả, Thành Sơn, trưa nay anh dùng cơm ở gần công ty của em hả?” Chị nhớ kỹ lúc nãy Chung Thủy Linh đã nói là cô dùng cơm ở gần công ty mình, cho nên mới đến tìm mình.
Lý Thành Sơn quay đầu lại nhìn Tô Mỹ Dung, nói cực kỳ tự nhiên: “Ừ, bởi vì lo lắng em bận rộn công việc thì sẽ không chịu ăn cơm, cho nên hẹn với khách hàng ở gần đây, bất cứ lúc nào cũng có thể đến đây kiểm tra đột xuất.”
Nghe vậy, Tô Mỹ Dung buồn cười nhìn ông ta một chút, hơi phàn nàn nói: “Anh lại coi em là con nít nữa rồi.”
Lý Thành Sơn cười cười, ánh mắt đó nhìn chị quả thật giống như mang theo cảm giác cưng chiều.
Chung Thủy Linh ở bên cạnh hơi nhìn không được hành vi dối trá này của Lý Thành Sơn, nhưng lúc nhìn đến dáng vẻ cười hạnh phúc của Tô Mỹ Dung, lại không đành lòng mà vạch trần tại chỗ.
Suy nghĩ một lát, trực tiếp cầm lấy túi xách lúc nãy bị mình đặt ở trên ghế sofa, nhìn Tô Mỹ Dung và Lý Thành Sơn rồi nói: “Chị cả, anh rể, hai người trò chuyện đi. Em còn phải về phòng làm việc xem một chút, em đi trước nha.”
Thấy Chung Thủy Linh muốn đi, Tô Mỹ Dung gọi cô lại: “Thủy Linh, không phải là em nói lúc nãy có chuyện muốn nói với chị hả?”
Chung Thủy Linh nhìn thoáng qua Lý Thành Sơn, chỉ cười cười nói: “Không có gì đâu, cũng chỉ là một vài chuyện râu ria mà thôi, tối nay chúng ta dùng cơm với nhau thì trò chuyện tiếp đi.”
Thấy cô nói như vậy, Tô Mỹ Dung cũng nhìn thoáng qua Lý Thành Sơn ở một bên, cho là cô cố kỵ Lý Thành Sơn nên cũng không nói gì thêm, gật đầu cười nói: “Được rồi, vậy tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm, đến lúc đó để chị điện thoại cho em.”
Chung Thủy Linh gật gật đầu cười với chị, sau đó lại nhìn Lý Thành Sơn một chút, trực tiếp quay người rời đi.
Lúc Chung Thủy Linh đang chờ thang máy, Lý Thành Sơn đi ra từ trong phòng của Tô Mỹ Dung, đang đi về phía của cô, đứng ở bên cạnh của cô rồi nói: “Tôi cho là em rất thông minh, có điều xem ra là tôi đã đoán sai rồi.”
Chung Thủy Linh quay đầu lại liếc nhìn ông ta một chút, lạnh giọng nói: “Không phải là anh rất chắc chắn là em sẽ không nói sao? Tại sao lại còn muốn đến?”
Lý Thành Sơn kéo nhẹ khóe miệng, hai mắt nhìn thẳng vào Chung Thủy Linh rồi nói: “Tôi không cho phép có nửa điểm sơ suất.”
Chung Thủy Linh cười lạnh nhìn anh ta rồi nói: “Nếu như anh đến chậm nửa phút nữa thì có lẽ lúc này anh đã không cười được rồi.”
Lý Thành Sơn cũng không thèm giận, chỉ là nói: “Shirley, là người lớn, tôi tặng cho em mấy câu.”
Chung Thủy Linh lạnh lùng giật giật khóe miệng cười cười, căn bản cũng không đạt đến khóe mắt, cũng không nói chuyện, chỉ là đứng yên lặng.
“Chuyện của người khác em không nên quản thì tuyệt đối đừng xen vào chuyện của người khác, ngoài ra chuyện em không nên biết, nếu như không cẩn thận biết được vậy thì hãy nuốt tất cả vào trong bụng đi, coi như là không biết cái gì cả, đối với em hay là đối với người khác đều tốt hơn.”
Nghe vậy, Chung Thủy Linh chỉ hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Chuyện này chỉ sợ là chỉ tốt với một mình anh thôi nhỉ!” Nói đàng hoàng như vậy, ông ta còn không phải là ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mình mà thôi.
Lý Thành Sơn chỉ cười cười không nói gì thêm nữa, sau đó trực tiếp xoay người lại đi vào phòng làm việc của Tô Mỹ Dung một lần nữa.
Nhìn thấy bóng dáng của ông ta biến mất ở đằng sau cửa phòng làm việc của Tô Mỹ Dung, hừ lạnh, thấp giọng nói một câu: “Giả dối!”
Lúc này thang máy đi đến, Chung Thủy Linh cũng không dừng lại nữa, trực tiếp cầm túi xách đi vào trong thang máy.
Ở một bên khác, Tô Mỹ Dung ở trong phòng làm việc nhìn thấy Lý Thành Sơn đi vào, cảm thấy tò mò mà hỏi: “Lúc nãy anh mới nói chuyện gì với Thủy Linh ở bên ngoài vậy?”
Lý Thành Sơn đi về phía bàn làm việc của chị, ngồi xuống cái ghế ở trước bàn làm việc của chị, thuận miệng nói: “Anh muốn khuyên con bé về công ty giúp anh, nhưng mà con nhóc này lại từ chối, từ chối rất là thẳng thắn, một cơ hội nhỏ nhoi cũng không cho anh.”
Nghe vậy, Tô Mỹ Dung quả thật tin tưởng anh ta mà không hề nghi ngờ một chút nào, vừa ăn cơm vừa nói: “Anh cũng đừng có kêu em ấy trở về giúp anh, ngày mai em ấy phải đến chỗ của Cẩn Nghiêm rồi.”
Nghe chị nói như vậy, Lý Thành Sơn nhíu mày, cảm thấy bất ngờ nhìn Tô Mỹ Dung rồi nói: “Mỹ Dung, em có biết không, thật ra thì trước đó Chung Thủy Linh chính là người yêu mà Cảnh Thịnh nhà chúng ta đã từng nói.”
Động tác đang ăn cơm của Tô Mỹ Dung bỗng nhiên lại dừng lại, có chút kinh ngạc mà nhìn anh ta, hỏi: “Anh nói cái gì chứ, anh nói đùa cái gì vậy hả?”
Lý Thành Sơn lắc đầu, nhìn chị rồi nói: “Anh có cần phải đem chuyện này ra để nói đùa không?”
Lông mày của Tô Mỹ Dung nhíu chặt lại, chị hoàn toàn không nghĩ đến sẽ như thế này.
“Em có còn nhớ đến chuyện em ấy vẫn luôn nhằm vào Ngô An Kỳ hay không?” Lý Thành Sơn nói tiếp: “Theo như hiểu biết của anh, đó là bởi vì Ngô An Kỳ chính là người thứ ba làm cho Cảnh Thịnh và em ấy chia tay nhau, gần như là cả công ty đều biết chuyện này.”
Tô Mỹ Dung nhìn anh ta, tin tức này đối với chị mà nói quả thật rất bất ngờ, có làm như thế nào chị cũng không nghĩ đến lại như thế này mày.
Nghĩ như vậy, Tô Mỹ Dung thấp giọng tự lẩm bẩm: “Trách không được mỗi lần nhìn thấy Cảnh Thịnh thì cảm xúc của em ấy không đúng lắm..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.