Ngày hôm sau lúc Chung Thủy Linh đến phòng làm việc thì ở chỗ quầy lễ tân có một cô gái đang đứng đó, thấy cô đi vào, vội vàng mỉm cười đi lên chào hỏi: “Xin chào, xin hỏi cô là..." Cô ta vẫn chưa nói xong thì trực tiếp bị Chung Thủy Linh ngắt lời: “Được rồi, tôi là Shirley, cô cũng có thể gọi tôi là chị Thủy Linh giống như Tiểu Đào với Linda." Nghe cô nói như vậy, cô gái nhỏ kia mới vội vàng gật đầu cung kính gọi cô: “Xin chào tổng giám đốc Chung, em là nhân viên mới, tên là Tiểu Vương." Chung Thủy Linh gật gật đầu, nhìn cô ta rồi nói: “Ừm, tôi đã biết rồi, sau này làm việc cho thật tốt, cứ gọi tôi là Shirley là được rồi.” Tiểu Vương liên tục gật đầu, lém lỉnh le lưỡi ra với cô. Chung Thủy Linh cười, sau đó mới đi vào phòng làm việc của mình. Hiệu suất làm việc của Linda và Tiểu Đào cực kỳ cao, không tới hai ngày thì đã tuyển được hai nhà thiết kế, một nhân viên lễ tân và hai trợ lý thiết kế. Mặc dù là Chung Thủy Linh nói không phỏng vấn bọn họ, nhưng mà lúc Linda đưa hai bản thảo của hai nhà thiết kế mới đến vào trong tay của cô, cô vẫn cảm thấy kinh ngạc. Hai trợ lý còn lại đều là sinh viên học viện thiết kế vẫn chưa tốt nghiệp, tuy là một số thiết kế vẫn còn thiếu tính sáng tạo, nhưng mà kỹ năng cơ bản thì vẫn rất vững. Bởi vì trong phòng làm việc đông người nên hai ngày nay cực kỳ sôi nổi, mà trong khoảng thời gian đó Linda và cô cũng đã bàn giao công việc gần như sắp xong. Vì vậy, giữa trưa Chung Thủy Linh đề nghị mọi người cùng nhau ăn cơm với nhau, xem như là chào đón nhân viên mới vào làm việc, cũng coi như là bữa tiệc trước khi mình đi. Địa điểm ăn cơm cũng không đặt ở một nơi rất xa, mà là trực tiếp tìm một nhà hàng có danh tiếng trong trung tâm thương mại ở gần công ty. Lúc ban đầu thì bầu không khí hơi gượng gạo, bởi vì xa lạ nhau cho nên có vài người cảm thấy rất câu nệ. Nhưng chờ đến lúc Tiểu Đào kêu một bình cocktail, mọi người vừa uống rượu, sau đó bầu không khí liền đi lên, lại cộng thêm việc tuổi tác cũng không kém bao nhiêu, vậy là bắt đầu các loại chủ đề tám chuyện với nhau. Ăn được một nửa, Chung Thủy Linh và Linda cùng nhau đi đến nhà vệ sinh. Ở trong nhà vệ sinh, hai người bọn họ đều không khỏi bội phục năng lực thay đổi bầu không khí của Tiểu Đào. “Bình thường cảm thấy Tiểu Đào cứ tùy tiện không có hình tượng, không ngờ đến ở phương diện này còn rất giỏi.” Chung Thủy Linh vừa nói như vậy, vừa nhớ đến cái gì đó, xoay đầu lại nhìn Linda rồi nói: “Nếu không thì như thế này đi, tiếp theo em cứ chuyên tâm làm việc thiết kế, những chuyện liên quan đến việc đối ngoại thì cứ giao cho Tiểu Đào đi.” Nghe vậy, Linda suy nghĩ rồi gật đầu: “Cũng được, miệng của em cũng không lanh lẹ bằng Tiểu Đào, so sánh với việc bàn bạc giao tiếp của bọn họ thì em càng thích vẽ vời ở trong phòng hơn.” Chung Thủy Linh cười cười, hơi xúc động nói: “Phòng làm việc có bọn em ở đó, chị cũng không còn cái gì cần phải lo lắng nữa.” “Chị Thủy Linh, chị cứ yên tâm đi, bọn em sẽ bảo vệ phòng làm việc thật tốt thay cho chị.” Linda cam đoan nói với cô. Chung Thủy Linh gật đầu, chuyện đó thì cô cũng không nghi ngờ. Lúc hai người bọn họ đi ra nhà vệ sinh chuẩn bị trở về, Chung Thủy Linh đột nhiên nhìn thấy Lý Thành Sơn đi ra từ trong một căn phòng, ở bên cạnh còn có một người phụ nữ trẻ tuổi, động tác của hai người nhìn rất là thân mật. Người phụ nữ kia thậm chí còn dùng tay ôm lấy cánh tay của Lý Thành Sơn, cười duyên dáng dường như là đang làm nũng với anh ta. Mà Lý Thành Sơn dường như rất thích động tác này, đến gần gương mặt của cô ta rồi hôn một cái, trắng trợn hoàn toàn không để ý xem có người đang nhìn mình hay là không. Linda ở bên cạnh cũng nhìn thấy, há hốc miệng kinh ngạc, đưa tay đẩy Chung Thủy Linh, nhỏ giọng nói: “Chị, chị Thủy Linh, người đó, người đó có phải là Lý Tổng không vậy?” Chung Thủy Linh liếc nhìn cô một chút, kéo cô đi qua một hướng khác. Linda để mặc cho cô lôi kéo mình đi ra, trong miệng vẫn còn đang lẩm bẩm người đứng ở bên cạnh của Lý Thành Sơn không phải là Tô Mỹ Dung. Chung Thủy Linh cũng không ngờ đến là mình lại gặp cảnh tượng như thế này ở đây, nếu như mấy tháng trước cô nhìn thấy một cảnh như thế này còn có thể xem như là đang xem chuyện vui, nhưng mà bây giờ cô là vợ của Tô Cẩn Nghiêm, trên danh nghĩa là em vợ của Tô Mỹ Dung. Mà trong mối quan hệ như thế này, cô vô thức đặt Tô Mỹ Dung vào trong phạm vi người thân của mình, nhìn thấy hình ảnh lúc nãy, điều duy nhất mà cô nghĩ đến đó chính là Tô Mỹ Dung có biết hay không. Nghĩ như vậy, Chung Thủy Linh nói với Linda ở bên cạnh: “Em đi vào trước đi.” Linda không dám hỏi nhiều, gật gật đầu chuẩn bị đi vào. Thấy cô ấy muốn đi, Chung Thủy Linh đột nhiên nhớ tới cái gì đó, gọi cô lại: “Linda, chuyện lúc nãy em cứ coi như là mình không thấy cái gì đi, có biết không?” Linda gật đầu nhìn Chung Thủy Linh, đồng ý nói: “Chị yên tâm đi, em sẽ không nói với người nào đâu.” Thấy cô đảm bảo như thế này, lúc này Chung Thủy Linh mới quay người lại đi về phía của Lý Thành Sơn. Lúc Lý Thành Sơn nhìn thấy Chung Thủy Linh, cả người ngây ra như phỗng, không nghĩ đến lại gặp được cô ở đây, càng quan trọng hơn là bên cạnh mình còn có một người phụ nữ khác. Người phụ nữ ở bên cạnh Lý Thành Sơn nhìn thấy Chung Thủy Linh ngăn cản ở trước mặt mình như thế này, hơi nghi ngờ hỏi: “Thành Sơn, cô ta là ai vậy?” Chung Thủy Linh nhìn người phụ nữ kia một chút, quay đầu lại nhìn Lý Thành Sơn, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Anh rể, trùng hợp như vậy à? Anh cũng đến đây ăn cơm hả?” Lý Thành Sơn có chút xấu hổ cười cười, đưa tay ra đẩy cánh tay đang kéo mình, nhìn Chung Thủy Linh rồi nói: “Ừ, đến đây bàn vài chuyện với mấy người bạn.” “Phải vậy không?” Biểu cảm trên mặt Chung Thủy Linh không thay đổi, mắt nhìn về phía người phụ nữ ở bên cạnh, nhẹ giọng mở miệng nói: “Cũng không biết là chị cả có biết người bạn này của anh hay không nữa?” Người phụ nữ kia không ngờ đến sẽ như thế này, ánh mắt trốn tránh tầm mắt của Chung Thủy Linh theo bản năng. Lý Thành Sơn nhìn thấy biểu cảm ở trên mặt của Chung Thủy Linh thì cũng lộ ra nghiêm túc mà nói: “Shirley, chuyện giữa anh và Mỹ Dung, người ngoài không thích hợp quản nhiều.” Chung Thủy Linh kéo nhẹ khóe miệng, ngược lại cảm thấy có chút buồn cười. Khi chuyển tầm mắt qua, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt của Lý Thành Sơn, mở miệng: “Em đến đây là không phải muốn xen vào chuyện của người khác, chỉ có điều em không ngờ là mình có thể trùng hợp gặp nhau như vậy đó, em nhớ không lầm thì nơi này cách công ty của chị cả cũng không xa đâu nhỉ. Anh rể, xem ra là anh gặp bạn bè cũng không hề lo lắng sẽ bị chị cả nhìn thấy.” Sắc mặt của Lý Thành Sơn trở nên có chút khó coi, người phụ nữ trẻ tuổi ở bên cạnh cảm thấy không cam lòng, trừng mắt liếc Chung Thủy Linh, nhưng mà lại không có nói chuyện, môi mím lại thật chặt. Đúng là Chung Thủy Linh rất bội phục lá gan của Lý Thành Sơn, không nói đến chuyện ông ta ăn vụng ở bên ngoài vô sĩ đến bao nhiêu, thế mà anh ta còn dám dẫn người đến gần công ty của Tô Mỹ Dung, lòng can đảm này thật sự còn lớn hơn so với mấy người đàn ông ăn vụng sợ người khác phát hiện. Lý Thành Sơn nhìn chằm chằm vào Chung Thủy Linh một lúc lâu, sau đó đột nhiên lại cười nói: “Thủy Linh à, có một số việc có thể nói, có một số việc không thể nói, chắc có lẽ là em biết rõ ràng mà.” Trong giọng nói rõ ràng mang theo uy hiếp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]