Chương trước
Chương sau
Tô Cẩn Nghiêm đi rồi, trái tim của Chung Thủy Linh lại trở nên như trống rỗng.
Buổi chiều lúc đến phòng làm việc, hai người Linda và Tiểu Đào đang phỏng vấn hai cô gái nhỏ, có thể là do tuổi tương tự nhau, nói chuyện với nhau cũng không tệ lắm, trông rất vui vẻ.
Chung Thủy Linh nhìn bọn họ một chút, cũng không đi đến đó mà là trực tiếp đi vào phòng làm việc.
Cô tính là hai ngày tiếp theo sẽ tổng kết công việc lại và bàn giao, sau đó hai ngày nữa là có thể trực tiếp đi qua chỗ của Tô Cẩn Nghiêm.
Lúc Chung Thủy Linh đang dọn dẹp tài liệu, hai người Tiểu Đào và Linda cười hì hì đi đến nói với Chung Thủy Linh: “Chị Thủy Linh, hai người bọn em vừa mới phỏng vấn hai người đó, cảm thấy cũng được. Chị có muốn đến nhìn một chút hay không, hỏi thêm cái gì đó?”
Chung Thủy Linh ngẩng đầu lên nhìn bọn họ: “Không cần đâu, hai người cảm thấy nếu có thể thì không có vấn đề gì nữa, chị tin tưởng vào ánh mắt của hai người.”
Tiểu Đào và Linda nhìn vào nhau, Tiểu Đào có chút hưng phấn mà nói với Chung Thủy Linh: “Nếu đã như vậy thì chúng em sẽ trực tiếp giữ lại hai cô gái đó luôn nha.”
Chung Thủy Linh gật đầu cười với bọn họ: “Đi đi.”
Tiểu Đào không có kinh nghiệm phỏng vấn người khác, trước đó cũng vẫn luôn bị người khác phỏng vấn, hôm nay có cơ hội này, cô có vẻ hơi vui vẻ và kích động.
Chung Thủy Linh cảm thấy buồn cười lắc đầu, thấy Linda chuẩn bị đi ra ngoài nên gọi cô lại, nói: “Linda, hai ngày nữa tôi phải đi rồi, cho nên trong thời gian hai ngày nay chúng ta hãy bàn giao chuyện trong tay một chút đi.”
Linda nhìn cô rồi hỏi: “Chị Thủy Linh, chị thật sự định đến quân đội hả?”
Chung Thủy Linh gật đầu, không có ý muốn giấu giếm, nói: “Ừm, trong mắt của chị, anh ấy quan trọng hơn so với chị.”
Thấy cô nói như vậy, Linda cũng không còn cái gì để nói, nhìn cô cười cười nói: “Vậy được rồi, em tôn trọng quyết định của chị.”
“Cảm ơn em!” Chung Thủy Linh nói lời cảm ơn với cô ấy, nói thật thì nếu như phòng làm việc không có Linda thì cô thực sự không dám rời đi dứt khoát như thế này, nhưng mà Linda lúc làm việc rất nghiêm túc và cẩn thận, không thể so sánh với tính cách tùy tiện của Tiểu Đào. Linda ổn trọng và bình tĩnh hơn, cho nên đi như thế này giao lại mọi chuyện ở đây cho cô ấy, thật ra cô vẫn thấy rất yên tâm.
“Vậy em đi ra ngoài trước nha.” Linda chỉ chỉ ra bên ngoài, cười với Chung Thủy Linh.
Chung Thủy Linh gật đầu không nói gì thêm.
Lúc này điện thoại của Tô Mỹ Dung lại gọi đến, nhìn thoáng qua, Chung Thủy Linh cũng không suy nghĩ gì nhiều mà trực tiếp nhận điện thoại.
“A lô, chị cả.” Đi theo Tô Cẩn Nghiêm đã lâu, hình như cô cũng đã rất quen thuộc với cách xưng hô này.
“Thủy Linh à, Cẩn Nghiêm đã trở về quân đội rồi hả?” Tô Mỹ Dung nói ở bên kia điện thoại: “Lúc nãy chị có gọi điện thoại cho em ấy, nhưng mà hình như là điện thoại không có người nghe.”
Nghe chị nói như vậy, Chung Thủy Linh suy nghĩ rồi nói: “Đã trở về quân khu rồi, chắc có lẽ là đúng lúc có chuyện gì đó nên không chú ý đến điện thoại đang reo á.”
Nghe Chung Thủy Linh nói như vậy, Tô Mỹ Dung cũng không nói gì thêm, ngược lại giống như dò hỏi: “Thủy Linh, có phải là hôm qua em với Cẩn Nghiêm có mâu thuẫn với nhau không?”
Nghe vậy, Chung Thủy Linh cười cười cách điện thoại, nói: “Có một chút hiểu lầm, nhưng mà cũng đã nói rõ với nhau rồi.”
Nghe Chung Thủy Linh nói như vậy, Tô Mỹ Dung ở bên kia điện thoại vừa cười vừa nói: “Hai người ở cùng với nhau khó tránh khỏi sẽ có chút hiểu lầm, nhưng mà nói rõ thì tốt rồi.”
Chị nói đến cái này, Chung Thủy Linh nhớ đến ngày hôm qua những lời của Trương Tân Thành nói với Cẩn Nghiêm lúc rời đi, ông ta kêu Cẩn Nghiêm chào hỏi với Tô Mỹ Dung thay cho ông ta.
Nghĩ như vậy, Chung Thủy Linh dò hỏi: “Chị cả, hôm qua Cẩn Nghiêm có nói gì với chị không?”
“Nói cái gì?” Tô Mỹ Dung không biết rõ, hỏi Chung Thủy Linh ở đầu dãy bên kia: “Nói cái gì vậy?”
Thấy chị hỏi như vậy, Chung Thủy Linh liền biết chắc chắn là Cẩn Nghiêm đã không nói gì với Tô Mỹ Dung. Nhưng mà như thế này cũng tốt, nếu như nói chuyện của Trương Tân Thành thì chắc có lẽ là trong lòng của Tô Mỹ Dung cũng sẽ nhạy cảm mà suy nghĩ lung ta lung tung.
Tay cầm điện thoại, thuận miệng tìm một cái cớ mà nói: “Không có gì đâu, ngày hôm qua em với Cẩn Nghiêm là bởi vì bất đồng quan điểm đối với chuyện đi quân đội cho nên mới cãi nhau vài câu thôi hà.”
Nghe cô nói là bởi vì chuyện đi quân đội mà cãi nhau, Tô Mỹ Dung lo lắng hỏi: “Cẩn Nghiêm, Cẩn Nghiêm không đồng ý để em đi đến đó hả?”
Thấy chị hỏi khẩn trương như vậy, Chung Thủy Linh giải thích nói: “Chắc là anh ấy lo lắng phòng làm việc của em vừa mới được xây dựng, qua bên đó sẽ làm chậm trễ công việc của em.”
“Vậy, vậy cuối cùng thì sao? Em, em còn đi đến đó không?” Tô Mỹ Dung có chút bận tâm.
Chung Thủy Linh có thể hiểu được loại tâm trạng khẩn trương này của Tô Mỹ Dung, trấn an cảm xúc của chị rồi nói: “Chị cả, chị yên tâm đi, em sẽ đi đến đó, hai ngày nay em sẽ bàn giao lại công việc của em xong rồi sẽ đi đến đó.”
Nghe vậy, xác định cô còn muốn đi đến đó, lúc này Tô Mỹ Dung mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà lúc nói chuyện điện thoại thì lại lộ ra cảm giác áy náy, hỏi Chung Thủy Linh: “Thủy Linh, chị yêu cầu em như vậy có phải là để em chịu thiệt rồi không?”
“Chị cả, chị đừng suy nghĩ nhiều quá, sao em lại chịu thiệt được chứ? Thật ra đối với em mà nói, Cẩn Nghiêm anh ấy còn quan trọng hơn so với công việc của em nhiều.” Chung Thủy Linh cố gắng để cho giọng nói của mình thật nhẹ nhàng.
Nghe cô nói Cẩn Nghiêm quan trọng hơn công việc của bản thân rất nhiều, Tô Mỹ Dung cảm thấy vui mừng, cầm điện thoại nói: “Thủy Linh, cảm ơn em. Cẩn Nghiêm có thể lấy được em, đó chính là may mắn của thằng bé.”
“Cẩn Nghiêm đối xử với em cũng rất tốt, em có thể gặp được anh ấy cũng là may mắn đời này của em.” Lời này của cô là thật lòng, cô thật sự cảm thấy đời này mình có thể gặp được Tô Cẩn Nghiêm xem như cũng rất đáng giá.
Tô Mỹ Dung cười, cách điện thoại nói với Chung Thủy Linh: “Thủy Linh, lúc nào thì em đi? Trước khi em đi thì chúng ta dùng một bữa cơm với nhau đi.”
“Dạ!” Chung Thủy Linh đồng ý, nghĩ nghĩ rồi nói: “Có điều em đoán sẽ phải mất hai hoặc ba ngày nữa thì công việc bên đây mới xong xuôi.”
“Vậy được rồi, em làm xong thì gọi điện thoại cho chị, đến lúc đó chúng ta gặp nhau.” Tô Mỹ Dung ở đầu dây bên kia điện thoại nói như vậy.
Lại nói chuyện thêm vài câu với Tô Mỹ Dung, lúc này Chung Thủy Linh mới cúp điện thoại.
Đặt điện thoại di động lên trên bàn làm việc, Chung Thủy Linh dựa lưng vào ghế ngồi suy nghĩ, đưa tay cầm lấy điện thoại rồi sau đó gọi qua cho Cố Hoàng Liên.
Ngày hôm qua cô ấy đi lúc nào thì cô cũng không biết, hôm nay cho đến bây giờ cũng không gọi cho cô một cuộc điện thoại.
Điện thoại được kết nối, chuông reo không tới mấy lần thì đã có người nhận, giọng nói của Cố Hoàng Liên truyền đến từ bên kia điện thoại: “A lô, Thủy Linh hả, làm hòa với Tô Cẩn Nghiêm nhà cậu rồi à?”
Chung Thủy Linh còn cố ý giả vờ tức giận mà nói: “Cố Hoàng Liên, cậu còn là bạn bè tốt hay sao? Tối ngày hôm qua lại trực tiếp bỏ rơi tớ mà đi như vậy.”
“Người đàn ông của cậu cũng đã trở về rồi, nếu như tớ mà còn ở lại nữa, vậy thì cũng quá không biết thức thời rồi.” Giọng nói của Cố Hoàng Liên nghe rất nhanh nhẹn, đã sớm không còn âm u như khoảng thời gian trước đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.