Chung Thủy Linh cũng không biết là mình khóc như thế này trong bao lâu, đánh anh bao lâu, mãi cho đến khi bản thân khóc hơi mệt, bàn tay đang đánh cũng hơi đau, lúc này mới từ từ bình tĩnh lại, dựa ở trong ngực của anh vẫn còn đang không ngừng nức nở. Tô Cẩn Nghiêm vẫn còn đang liên tục nói lời xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, đều là do anh không tốt, đều là do anh không đúng..." Chung Thủy Linh lui ra ngoài từ trong ngực của anh, vừa khóc thút thít vừa dùng tay lau nước mắt ở trên mặt của mình, bĩu môi nói: “Anh còn đến làm gì nữa? Không phải là không cần em nữa sao?” Hồi chiều đến lúc cô đi anh còn đóng cửa lớn tiếng như vậy, lúc đó cô cũng không dám tin, trong lòng cảm thấy tan nát. “Anh xin lỗi, là do anh không đúng, anh không nên ép buộc em nói chuyện mà em không muốn nói. Sau này anh sẽ không như vậy nữa, tha thứ cho anh có được hay không?” Vừa nói chuyện, Tô Cẩn Nghiêm vừa dùng bàn tay thô ráp còn mang theo vết chai của mình lau mặt cho cô. “Anh còn cố ý đóng cửa lớn tiếng như vậy nữa.” Chung Thủy Linh bĩu môi, uất ức như thế này trông giống như là một đứa nhỏ bị thương, nhìn đáng yêu muốn chết đi được. “Đúng đúng, anh không nên đóng cửa lớn tiếng như vậy. Anh xin lỗi, anh không tốt, em muốn trút giận anh như thế nào cũng được, anh đều nhận hết, đánh anh cũng được nữa.” Tô Cẩn Nghiêm lo lắng nhìn cô, lúc này anh chỉ muốn có thể làm cho cô tha thứ cho mình. “Em mới không thèm đánh anh đâu, đánh làm cho tay đau thêm.” Tính tình trẻ con của Chung Thủy Linh cố ý không thèm nhìn anh. Nghe thấy cô nói đau, Tô Cẩn Nghiêm lập tức biểu thị nói: “Đau ở đâu, anh xoa xoa cho em.” Chung Thủy Linh cũng không khách khí, trực tiếp vươn tay ra về phía anh: “Ở đây, ở đây còn có ở đây nữa, đều đánh đau lắm.” Tô Cẩn Nghiêm kéo tay của cô qua cẩn thận nhìn xem, nhẹ nhàng xoa cho cô, mắt lại thỉnh thoảng nhìn về phía cô, hỏi: “Như vậy đúng không? Có đỡ hơn một chút nào hay không?” Chung Thủy Linh lầm bầm, cố ý không thèm nhìn anh, giả vờ như mình còn rất tức giận. Tô Cẩn Nghiêm kéo tay của cô qua đặt ở bên môi mình hôn một chút, sau đó nhìn cô rồi nói: “Được rồi, không tức giận nữa có được hay không?” Lúc này Chung Thủy Linh mới chậm rãi quay đầu nhìn lại, đôi mắt to hoạt bát nhìn anh chằm chằm. Tô Cẩn Nghiêm nhìn thẳng vào mắt của cô, kéo tay của cô qua đặt ở bên môi của mình hôn hôn, không chịu buông ra. Chung Thủy Linh nhẹ nhàng khịt mũi một cái, rút tay của mình ra, trừng mắt nhìn Tô Cẩn Nghiêm rồi nói: “Đúng là em có gặp Trương Tân Thành, nhưng mà..." Không để cho Chung Thủy Linh nói hết lời, Tô Cẩn Nghiêm đưa tay ra che miệng của cô lại rồi nói: “Không nói nữa, chuyện này cứ coi như là quá khứ đi, chúng ta ai cũng không nhắc đến chuyện này nữa. Sau này cho dù là chuyện gì, nếu như em không muốn không đồng ý nói cho anh biết vậy thì cũng không cần nói, anh cũng không ép buộc không hỏi em nữa, có được hay không?” Chung Thủy Linh nhìn anh, nhẹ nhàng cắn môi, đôi mắt to chớp chớp, cũng không nói chuyện. Thấy cô không nói lời nào, hai tay của Tô Cẩn Nghiêm nâng mặt cô lên rồi nói: “Lần này là do anh không đúng, là lỗi của anh, anh xin lỗi em, sau này anh sẽ không như vậy nữa. Trong khoảng thời gian lúc chiều em trở về, anh ở nhà một mình suy nghĩ hết lần này đến lần khác, anh cảm thấy cho dù là cái gì, bao gồm cả tình cảm và hôn nhân, đôi khi ai cũng có một bí mật nhỏ đều là chuyện bình thường, anh không nên cố chấp để ý, không nên nói em không nói cho anh biết tất cả những chuyện mà em biết.” Buổi chiều, sau khi cô đi về thì quả thật anh đã suy nghĩ rất nhiều, trong tình cảm trong hôn nhân, quan trọng hơn so với thẳng thắn với đối phương đó chính là hiểu nhau và tin tưởng. Ngày hôm nay anh đã quá để ý nói cô không thẳng thắn tất cả với mình, lại không để ý đến thật ra mình nên tin tưởng và hiểu cho nguyên nhân cô không chịu nói với mình. Khóe mắt của Chung Thủy Linh nhìn chằm chằm vào anh, nghe anh nói như vậy, một lúc lâu mới lầm bầm nói một câu có chút trẻ con: “Không được như thế này, em có thể không nói tất cả cho anh biết, nhưng mà em muốn biết hết mọi chuyện của anh mà.” Đó là một biểu cảm vừa quật cường lại bá đạo. Nghe vậy, Tô Cẩn Nghiêm lại nhịn cười không được, thấy bộ dạng bá đạo của cô, buồn cười đưa tay nhéo cái mũi cao cao đáng yêu của cô, cười nói: “Em bá đạo như thế luôn đó!” “Vậy anh có đồng ý hay không hả?” Chung Thủy Linh bĩu môi cau mày, lúc này cô quả thật có bộ dáng giống y như là một đứa nhỏ. Tô Cẩn Nghiêm gật đầu cười nhìn cô rồi nói: “Đồng ý, em nói cái gì cũng đúng!” Tình cảm và hôn nhân đều như thế, không thể so đo mọi chuyện, cũng không có bất kỳ tiêu chuẩn gì để xác minh, ai thỏa hiệp nhiều một chút thì cũng không sao. Thật ra cũng là vì có thể để cho đoạn tình cảm và cuộc hôn nhân này đi càng xa hơn, vững chắc và ổn định. Nghe thấy anh đồng ý, lúc này Chung Thủy Linh mới lộ ra nụ cười, đưa tay ra ôm chặt lấy anh, một mặt thỏa mãn mà cười cười, tính tình trẻ con nói: “Được, chúng ta huề nhau rồi.” Tô Cẩn Nghiêm cũng cười theo, lúc này trái tim mới được tính là buông lỏng. Cuộc cãi vã mâu thuẫn đầu tiên của hai người bọn họ trải qua buổi chiều, mười tiếng đồng hồ cũng đã chân chính kết thúc hoàn toàn. Cho dù là ai thắng ai thua, bởi vì đều yêu đối phương tha thiết, một người lựa chọn thỏa hiệp, một người lựa chọn tha thứ. Ôm Tô Cẩn Nghiêm chặt giống như thế này một hồi lâu, Chung Thủy Linh lại đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, đưa tay đẩy Tô Cẩn Nghiêm ra, nhìn anh rồi nói: “Mặc dù nói là làm lành rồi, nhưng mà em cảm thấy em vẫn phải cho anh một sự trừng phạt mới được. Chung Thủy Linh nói rất đúng đắn, thậm chí trên mặt cũng không có nụ cười. Tô Cẩn Nghiêm nghe thấy thoáng có chút nghi ngờ và bất an, sợ là cô lại muốn không để ý đến anh trong mấy tiếng đồng hồ nữa, hoặc là nếu không thèm để ý đến anh mấy ngày vậy thì anh oan uổng biết bao. “Trừng phạt gì?” Tô Cẩn Nghiêm có chút nghi ngờ mà nhìn cô. Chung Thủy Linh mỉm cười gian xảo, sau đó quay đầu đưa tay lấy điện thoại di động của mình đang đặt ở trên tủ đầu giường, sau đó cơ thể của mình lại nhích ngồi gần về phía của Tô Cẩn Nghiêm, nhìn Tô Cẩn Nghiêm rồi nói: “Như vậy đi, vì trừng phạt anh, anh nhất định phải chụp mười tấm hình với em, biểu cảm của mỗi một tấm cũng không thể giống nhau.” Nghe vậy, Tô Cẩn Nghiêm ngây ra một lúc, không nghĩ đến yêu cầu trừng phạt của cô thế mà chỉ là chụp ảnh, hơn nữa còn là chụp ảnh chung với cô, chuyện này đối với anh mà nói quả thật đơn giản đến không thể đơn giản được hơn. “Chỉ như vậy thôi?” Tô Cẩn Nghiêm có chút buồn cười hỏi. Hình như là Chung Thủy Linh cũng cảm thấy trừng phạt như thế này cũng quá đơn giản rồi, nhìn Tô Cẩn Nghiêm, suy nghĩ rồi nói: “Vậy nếu không thì hai mươi tấm.” Tô Cẩn Nghiêm bị sự đáng yêu của cô nhóc này làm cho thích thú, cười cười không nói chuyện, sau đó đưa hai tay ra trực tiếp nâng lấy mặt của cô rồi nhắm ngay môi của cô mà hôn một cái, dán vào môi của cô rồi nói: “Chụp bao nhiêu tấm anh đều vui lòng chụp với em.” Được anh hôn như thế này, Chung Thủy Linh cảm thấy hạnh phúc cười cười, nhắm mắt lại chậm rãi đáp lại nụ hôn của anh. Lúc nãy khóc, cô cho rằng thế giới của cô đều sụp đổ, nhưng mà lúc này anh nâng mặt mình như thế này mà hôn, cô lại cảm thấy toàn bộ thế giới mình đang sống lại, cho nên cô nghĩ đây chính là sự kỳ diệu của tình yêu đi. Sẽ để cho người khác vui buồn yêu thích bởi vì một người nào đó, quan tâm người khác còn nhiều hơn so với quan tâm đến mình!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]