Thấy cô nhìn mình không nói lời nào, Cố Hoàng Liên biết cô không muốn nói. Cũng không miễn cưỡng, Cố Hoàng Liên cười cười nói: "Không sao, không muốn nói thì chúng ta không nói, ngay trong lúc cậu cảm thấy khó chịu cậu có thể để tớ đến cùng cậu đầu tiên thì tớ đã cảm thấy đủ rồi!” Nghe Cố Hoàng Liên nói như vậy, Chung Thủy Linh nhìn cô nói: "Hoàng Liên, cậu là người bạn tốt nhất của tớ, cũng không phải tớ cố ý giấu cậu, chỉ là chuyện này liên quan đến việc riêng của Cẩn Nghiêm, tớ không muốn bất cứ ai biết, thậm chí tớ cũng đang nghĩ nếu như tớ có thể làm như không biết thì thật tốt…!” Cố Hoàng Liên đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của cô, nói: “Quan hệ của chúng ta thế nào, cậu cần phải giải thích những thứ này với tớ à…” Chung Thủy Linh không nói thêm gì nữa, yên tĩnh dựa trên vai Cố Hoàng Liên, thấp giọng nói: “Cuộc đời này có thể có một người bạn như cậu, tớ đã cảm thấy đủ rồi!” Cố Hoàng Liên cười không nói gì, cô nhớ tới khoảng thời gian trước khi mình ở trong bệnh viện lúc xảy ra những chuyện kia, cô nhớ cả đời này của mình cũng chỉ cần có một người bạn như Chung Thủy Linh là đủ rồi, cũng không có hi vọng gì xa vời nữa. Dựa trong ngực cô hồi lâu, Chung Thủy Linh lui ra ngoài, cảm xúc lúc này đã hoàn toàn bình phục lại, cô nhìn Cố Hoàng Liên nói: "Đi thôi, thời gian cũng không còn sớm, tớ đưa cậu về.” Cố Hoàng Liên nhìn cô, một lúc sau nói: "Thủy Linh, có phải chúng ta đã rất lâu rồi không ngủ cùng nhau không?” Chung Thủy Linh gật đầu, nhìn nụ cười trên mặt cô giống như có thể đoán được lời cô nói tiếp theo là gì. Đúng vậy, họ đã rất lâu không ngủ cùng nhau, lúc trước khi còn học đại học, Cố Hoàng Liên vẫn chưa yêu đương với Lâm Vỹ Tường, bọn họ ở trong cùng ký túc xá. Lúc đó tình cảm bọn họ rất tốt, thường xuyên thay nhau mặc cùng một bộ quần áo, sau này Hoàng Liên và Lâm Vỹ Tường yêu nhau, có đôi khi thường vụng trộm ra ngoài hẹn hò với Lâm Vỹ Tường còn muốn cô hỗ trợ. Sau này khi tốt nghiệp, mỗi lần cô và Lâm Vỹ Tường hẹn hò đều lừa gạt mẹ Cố nói buổi tối ngủ ở nhà cô, vì thế hết lần này đến lần khác cô phải nghe điện thoại của mẹ Cố và cùng cô lừa gạt bà. Bây giờ nghĩ lại thời gian trôi qua thật quá nhanh, nhanh đến mức cô cảm thấy mình đã bắt đầu già đi… Cố Hoàng Liên nhìn cô nói: "Đừng tiễn tớ về, tối nay chúng ta ngủ chung đi!” Chung Thủy Linh gật đầu, nói: “Được, chúng ta ngủ chung!” Có lẽ do hôm nay thật sự đã khóc nhiều đến mức quá mệt mỏi, Chung Thủy Linh tắm rửa xong nằm trên giường không được bao lâu liền ngủ thiếp đi. Mà Cố Hoàng Liên nằm ở bên cạnh lại vì lạ giường nên nằm một lúc lâu vẫn chưa ngủ, lật qua lật lại cuối cùng quyết định ngồi dậy, đi đến phòng bếp uống một chút nước ấm rồi ngủ tiếp. Choàng bộ quần áo đi ra khỏi phòng, lúc đi thẳng đến phòng bếp đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng người đang mở cửa. Cố Hoàng Liên sững sờ, theo bản năng siết chặt áo khoác trên người mình, đôi mắt nhìn chằm chằm vào phía cánh cửa, vô thức nghĩ đã muộn thế này rồi còn ai về, không phải trộm chứ! Đang lúc Cố Hoàng Liên nhìn chằm chằm vào cánh cửa sợ hãi và đang cân nhắc xem có nên đi lấy cây gậy gỗ hay vật gì đó để phòng thân không thì đột nhiên cánh cửa bị người từ bên ngoài mở ra, đèn trước cửa không sáng, người kia đứng ở cửa với ánh sáng hành lang chiếu vào phía sau, lúc nhìn thấy Cố Hoàng Liên đứng đó cả người rõ ràng là ngây ra một lúc. Cố Hoàng Liên nhìn một cách nghi ngờ, hỏi dò: "Tô Cẩn Nghiêm?" Tô Cẩn Nghiêm từ bên ngoài tiến đến, đưa tay bật đèn trước cửa, nhìn Cố Hoàng Liên gật đầu hỏi: "Thủy Linh đâu?" Lúc này Cố Hoàng Liên mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh vừa cười vừa nói: "Anh làm tốt sợ muốn chết, tôi còn tưởng bị trộm nữa nha, suýt chút nữa chạy trốn!” "Thật xin lỗi, tôi không biết cô ở đây!” Tô Cẩn Nghiêm có chút áy náy nói. Cố Hoàng Liên lắc đầu, nhìn anh nói: "Nửa đêm tôi không ngủ được nên muốn đến phòng bếp uống nước, anh hơn nửa đêm mới về, ai biết lại trùng hợp thế chứ!” Tô Cẩn Nghiêm cười cười, nhìn cô hỏi: "Thủy Linh đang ngủ sao?" Cố Hoàng Liên gật đầu, cười nói: "Khóc một đêm, đôi mắt khóc đến mức sưng lên, vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi!” "Cô ấy khóc sao?” Tô Cẩn Nghiêm có chút đau lòng. "Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy khóc.” Cố Hoàng Liên nhìn Tô Cẩn Nghiêm nói: "Anh nói xem anh rốt cuộc là làm gì cô ấy? Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy khóc thế này, đúng rồi, phải nói là khóc đến mức thế này, lúc trước khi cô ấy chia tay với Lý Cảnh Thịnh cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt, anh lại có thể làm cho cô ấy khóc đến mức thế này!” Tô Cẩn Nghiêm lắng nghe, anh không ngờ rằng Chung Thủy Linh sẽ khóc, buổi chiều lúc nhìn cô kiêu ngạo không lời nào mà trực tiếp rời đi anh vừa tức giận vừa cuống lên, anh không hề muốn cãi nhau với cô, anh chỉ có chút thất vọng vì giữa bọn họ tại sao đến lúc này vẫn không thể thẳng thắn đối đãi, rõ ràng lúc trước đã nói giữa hai người không được phép có bất cứ giấu diếm hay lừa gạt nào nữa. Nhưng bây giờ nghe Cố Hoàng Liên nói như vậy, anh có chút hối hận tại sao lúc cô quay người rời đi mà mình không giữ chặt cô lại, càng hối hận tại sao muốn như vậy rồi mình mới muốn đi qua. Thấy anh không nói lời nào, Cố Hoàng Liên cũng không hỏi nhiều, nhưng làm bạn với Chung Thủy Linh, cô vẫn muốn thay Chung Thủy Linh nói vài lời, cô hướng Tô Cẩn Nghiêm nói: "Tô Cẩn Nghiêm, tôi mặc kệ hai người tại sao lại cãi nhau, cũng mặc kệ vấn đề giữa hai người là ai sai với ai, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, mặc dù Thủy Linh bình thường hơi tùy tiện một chút, cũng không dịu dàng quan tâm, nhưng cô ấy thật sự rất yêu anh, hoặc là có thể nói yêu anh đến mức thảm hại rồi, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ thấy cô ấy vì một người đàn ông mà khóc đến mức này, tôi hi vọng anh có thể quý trọng cô ấy!” Tô Cẩn Nghiêm hơi trầm mặc, đứng ở đó một hồi lâu cũng không nói gì. Thấy anh không nói gì như vậy, Cố Hoàng Liên cũng không nói thêm gì nữa, đi về phía phòng bếp, sau khi rót cho mình một cốc nước và uống xong, lúc này mới quay trở lại phòng ngủ. Tô Cẩn Nghiêm đặt chìa khóa trong tay xuống, cả người trong lúc nhất thời sa sút tinh thần đi về phía ghế salon ngồi xuống, trong đầu lúc này chỉ còn những lời vừa rồi của Cố Hoàng Liên vừa nói với mình. Không lâu sau, cửa phòng ngủ lại mở ra lần nữa, Cố Hoàng Liên đã thay quần áo và bước ra, nhìn Tô Cẩn Nghiêm đang ngồi ở phòng khách, cười nói: “Nếu anh đã tới, vậy thì đưa tôi về nhà thôi!” Nghe vậy, Tô Cẩn Nghiêm ngẩng đầu nhìn về phía cô, hỏi: “Không ở lại đây sao?” Cố Hoàng Liên nhún nhún vai nói: "Sau khi tôi mang thai không biết tại sao lại bắt đầu lạ giường, chỉ ngủ quen giường trong nhà, giường bên ngoài lạ thường rất khó đi vào giấc ngủ!” Vừa rồi sở dĩ nói muốn ở đây là vì lo Chung Thủy Linh ở nhà một mình sẽ suy nghĩ lung tung, lúc này đã Tô Cẩn Nghiêm trở về, vậy cô cũng có thể sớm rút lui. Nghe cô nói như vậy, Tô Cẩn Nghiêm cũng không nói thêm gì nữa, đứng dậy chuẩn bị đưa cô trở về.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]