Chương trước
Chương sau
Có lẽ bởi vì có liên quan đến cuộc nói chuyện lúc nãy, trong lòng của Chung Thủy Linh cũng không còn khó chịu như vậy nữa, sau khi ăn sáng ở trong nhà xong thì liền lái xe đi thẳng về nhà.
Trên đường trở về còn nhận cuộc gọi của Tô Mỹ Dung, thật ra cũng không nói đến cái khác, chính là khách khí kêu cô có thời gian thì đến nhà họ Tô chơi, cũng đừng bởi vì Tô Cẩn Nghiêm không có ở nhà mà bỡ ngỡ.
Chị đã nói như vậy ở trong điện thoại, Chung Thủy Linh cũng chỉ có thể cười qua loa nói được.
Trở về thành phố, cô cũng không gấp gáp đi về nhà mà là trực tiếp chạy đến bệnh viện, làm bạn bè, trong lòng của cô có làm như thế nào cũng không yên lòng tình huống của Cố Hoàng Liên.
Lúc đến phòng bệnh thì Cố Hoàng Liên đang nằm một mình dựa ở trên giường bệnh, sắc mặt có chút tái nhợt, mấy ngày nay đối với cô ấy mà nói quả thật có thể so sánh được với ngày tận thế.
Chung Thủy Linh nhẹ nhàng gõ cửa một cái, thành công kéo lại suy nghĩ của Cố Hoàng Liên.
Thấy Chung Thủy Linh đang đứng ở cửa, Cố Hoàng Liên cố gắng làm cho trên mặt của mình nặn ra một nụ cười, nhẹ giọng nói: "Sao cậu lại đến đây nữa rồi."
Bản thân Cố Hoàng Liên cũng không rõ ràng, khoảng thời gian này không chỉ bản thân cô, những người bầu bạn ở bên cạnh của cô cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Chung Thủy Linh cười cười đi về phía giường bệnh của cô ấy, nói: "Bây giờ tớ cũng không có công việc gì cả, ngày cũng không có việc gì, lại không có chỗ nào để đi, cho nên liền đến đây chơi với cậu đó."
Cố Hoàng Liên mỉm cười không ra tiếng, nhìn cô rồi hỏi: "Tô Cẩn Nghiêm nhà cậu đâu rồi? Cậu cứ đến đây chơi với tớ, không lo lắng anh ấy sẽ ghen hả?"
Thấy hôm nay cô ấy còn có thể nói đùa, trong lòng Chung Thủy Linh cũng đã yên tâm hơn rất nhiều, nói: "Anh ấy trở về quân đội rồi, mới không có ghen với cậu đâu."
Cố Hoàng Liên cười cười, mắt liếc nhìn về phía chiếc nhẫn ở trên tay của Chung Thủy Linh, đưa tay kéo tay của Chung Thủy Linh tới, nhìn chiếc nhẫn kia một hồi lâu, lại ngẩng đầu lên nhìn Chung Thủy Linh rồi hỏi: "Đi đăng ký rồi hả?"
Chung Thủy Linh hơi thẹn thùng gật đầu, nhẹ giọng nói: "Chiều hôm qua đã đi đăng ký rồi."
"Thật là tốt." Cố Hoàng Liên chúc phúc chân thành, nhìn Chung Thủy Linh nói: "Thủy Linh, thấy cậu như thế này, tớ thật sự vui vẻ thay cho cậu."
Chung Thủy Linh hơi cảm động, trở tay lại nắm chặt lấy tay của cô ấy, nhìn vào mắt của cô ấy rồi nói một cách nghiêm túc: "Hoàng Liên, cậu cũng phải tốt hơn nhanh lên, có biết chưa?"
Cố Hoàng Liên cười cười gật đầu, nói: "Ừm, tớ sẽ mà." Lúc nói chuyện, nước mắt còn thuận theo hốc mắt mà chảy xuống.
Nhìn cô ấy rơi nước mắt, Chung Thủy Linh hơi đau lòng, đưa tay lên lau nước mắt ở trên mặt thay cho cô ấy, vừa cười vừa nói: "Được rồi, không khóc nữa, chúng ta bắt đầu một cuộc sống mới lại từ đầu, tất cả đều sẽ tốt hơn thôi."
Cố Hoàng Liên gật đầu, nụ cười ở trên mặt tươi như hoa.
Chung Thủy Linh cảm thấy Cố Hoàng Liên so với hai ngày trước đã thay đổi rất nhiều rồi, trong lòng còn mừng thay cho cô ấy, cho là cô ấy đã thật sự bước ra khỏi bóng tối trong khoảng thời gian này.
Mẹ Cố đã nói với Chung Thủy Linh rằng Cố Hoàng Liên đã đồng ý không cần đứa bé này nữa, nhưng mà xét thấy tình trạng cơ thể hiện tại của Cố Hoàng Liên, bác sĩ cũng không đề nghị cô ấy lập tức phẫu thuật, dự định chờ đến lúc tình hình sức khỏe của Cố Hoàng Liên hơi tốt hơn một chút, nếu như muốn làm phẫu thuật thì đối với sức khỏe của người mẹ cũng sẽ bớt tổn thương hơn.
Nghe mẹ Cố nói như vậy, trái tim vẫn luôn lo lắng của Chung Thủy Linh cuối cùng cũng đã được thả lỏng, tất cả mọi người chậm rãi chờ đợi Cố Hoàng Liên có thể đứng lên một lần nữa, tốt hơn một lần nữa.
Mấy ngày tiếp theo, Chung Thủy Linh bắt đầu vội vàng với những chuyện ở phòng làm việc của mình, mấy ngày nay cứ tìm nhà xem nhà ở khắp nơi, cả người của cô đã gầy đi trông thấy.
Buổi tối lúc về nhà nằm ở trên giường, Chung Thủy Linh rốt cuộc cũng sẽ nhịn không được mà nhớ đến Tô Cẩn Nghiêm. Nhưng mà anh đã rời đi năm ngày rồi, một chút tin tức cũng không có, đừng nói là điện thoại, ngay cả Zalo hoặc là tin nhắn cũng chưa từng có.
Cầm điện thoại lên, lúc này Chung Thủy Linh mới phát hiện hóa ra là ngay cả một tấm hình của anh mà cô cũng không có, chứ đừng nói gì là ảnh chụp chung của hai người bọn họ.
Hai mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, lần này cô mới chân chính cảm nhận được yêu một người và nhớ nhung một người thì khó chịu đến nhường nào.
Thở một hơi thật dài, Chung Thủy Linh trở mình ở trên giường, để cho cả người mình thả lỏng nhìn trần nhà trên đỉnh đầu.
Chung Thủy Linh suy nghĩ, lần sau lúc Tô Cẩn Nghiêm trở về thì nhất định phải lôi kéo anh đi chụp thật nhiều ảnh với mình, như vậy thì cho dù sau này anh có đi làm nhiệm vụ không ở bên cạnh của mình, ít nhất thì cũng có thể cầm xem ảnh chụp chung của bọn họ mà nhìn vật nhớ người, mà không phải là đến mức giống như bây giờ, chỉ có thể nằm đó trừng mắt với trần nhà.
Trong lúc Chung Thủy Linh suy nghĩ như vậy, điện thoại lại đột nhiên vang lên, Chung Thủy Linh giật mình một cái, nhanh chóng ngồi dậy từ trên giường, phản ứng đầu tiên là cô nghĩ rằng Tô Cẩn Nghiêm gọi điện thoại đến cho cô. Cô cầm điện thoại qua nhìn, mới biết được là một dãy số lạ, cả người vốn đang rất hưng phấn lại trở nên hơi uể oải.
Cầm điện thoại, có chút nhàm chán lên tiếng: "A lô, ai vậy?"
Lê Tích ở đầu dây bên kia điện thoại dường như đã sớm đoán được, nói đừa: "Chung Thủy Linh, sẽ không phải là cậu không lưu số điện thoại của tớ đó chứ."
Chung Thủy Linh ngây ra một lúc, lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, quả thật là không lưu số, nhưng mà cô nhận ra âm thanh này, ngược lại là có chút hứng thú, cầm điện thoại lên rồi nói: "Lê Danh Hiểu, hóa là cậu à?"
"Thôi được rồi, không nói nhảm với cậu nữa, giới thiệu cho cậu một công việc, cậu có nhận không?"
Nghe vậy, Chung Thủy Linh có chút bất ngờ, cầm điện thoại nói: "Cậu giới thiệu công việc cho tớ ấy hả?"
Lê Tích ở đầu dây bên kia nói thẳng: "Trong giới có người muốn tìm cậu làm lễ phục, cậu có hứng thú không?"
Nghe anh ta nói như vậy, Chung Thủy Linh cảm thấy hứng thú, cầm điện thoại cười hỏi: "Ai vậy? Có nổi tiếng hay không đó?"
"Trương Tường Tường."
Nghe thấy như vậy, Chung Thủy Linh có chút bất ngờ, cô đương nhiên biết Trương Tường Tường rồi, chính là diễn viên nữ tự nhiên nhất ở trong nước trong mấy năm trở lại đây. Năm đó, bộ phim đầu tiên đã nhận được ảnh hậu của mấy giải phim điện ảnh lớn ở trong nước, năm thứ hai thì dựa vào một bộ phim văn nghệ nhỏ đã đạt được ảnh hậu ở Liên hoan phim Tokyo và Cannes, mấy năm gần đây mặc dù đã chuyển sang đóng phim thương mại nhưng mà vẫn luôn đảm bảo được doanh thu phòng vé. Ngoài ra còn nghe nói có đạo diễn ở Hollywood muốn cô ta góp mặt trong các bộ phim bom tấn của Hollywood, tuy nhiên có điều là tham vọng của Trương Tường Tường người ta không hài lòng làm vai phụ bộ phim Hollywood, để trợ giúp cho những diễn viên Hollywood, trực tiếp từ chối lời mời của bọn họ. Điều này đã khiến cô ta trở thành diễn viên nữ có nhiều chủ đề nhất ở trong nước và ngoài nước, có một nửa số người đã ủng hộ cô ta dũng cảm như vậy, một nửa cho rằng cô ta quá tham lam và quá kiêu ngạo, đồng thời cũng cho rằng cô ta nên bước từng bước vững vàng mới là sự lựa chọn chính xác nhất.
Ban đầu, chuyện này đã gây ra sóng to gió lớn ở trên internet, ngay cả dạng người không chú ý đến mấy tin tức này giống như là Chung Thủy Linh cũng nghe nhiều thành quen đối với mấy chuyện này, có điều đối với chuyện này mà nói, Chung Thủy Linh quả thật bội phục cô ta từ tận đáy lòng. Đối với những người trong giới mà nói, Hollywood gần như có thể được xem là giấc mơ của tất cả mọi người, một sự quyến rũ lớn như thế đặt ở trước mặt mà lại không hề động đậy, thà làm đầu gà cũng sẽ không làm đuôi phượng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.