Chương trước
Chương sau
Thấy cô như thế này, hình như là Dương Minh Lâm cũng đã hiểu tâm trạng của cô, mỉm cười ngồi xuống ở bên cạnh cô, hỏi: "Sao vậy, không nỡ à?"
Nghe vậy, Chung Thủy Linh quay đầu lại nhìn mẹ của mình, hỏi: "Mẹ, lúc trước ba của con nửa đêm rời khỏi nhà đi đến quân đội thì tâm trạng của mẹ như thế nào vậy?"
"Còn có thể như thế nào nữa chứ, cũng giống như con bây giờ vậy nè." Dương Minh Lâm cười nói, nhớ lại lúc trước, bà cũng không nhớ rõ là mình đã đứng ở cửa nhìn Chung Việt Đông đi bao nhiêu lần, nhìn bóng lưng của ông, bà có một loại cảm giác khó chịu không diễn tả được.
Chung Thủy Linh quay đầu đi, nhớ đến lúc nãy Tô Cẩn Nghiêm đi khỏi, trong lòng của cô quả thật là có một loại cảm giác khó chịu không nói thành lời. Lúc trước anh đã hỏi mình rốt cuộc là có biết nghề nghiệp này của anh không, có biết làm người phụ nữ của anh thì phải đối mặt với những gì hay không. Cô không hề nghĩ ngợi gì liền nói biết, còn thề thốt son sắt nói là mình sẽ an tĩnh chờ đợi anh trở về, nói là mình sẽ không trở thành vật cản của anh.
Lúc trước, khi cô nói những lời này, cô còn thật sự cho rằng nó đơn giản giống như là mình nói, nhất là vào ngày hôm nay lúc mà anh rời đi, cô thậm chí còn có một loại xúc động muốn gọi anh ở lại.
Thấy cô không nói lời nào, Dương Minh Lâm nhìn cô rồi hỏi: "Trong lòng rất khó chịu hả?"
Chung Thủy Linh quay đầu lại nhìn mẹ, có một loại cảm giác khó diễn tả thành lời, thở dài một hơi, nhìn mẹ mình rồi nói: "Mẹ, hình như là con còn yêu anh ấy nhiều hơn so với trong tưởng tượng của con nữa."
Dương Minh Lâm ngồi lại gần một chút, đưa tay nhẹ nhàng sờ lên đầu của cô, kéo cô qua để cô dựa đầu ở trên vai của mình, nhỏ giọng nói: "Thật sự khó chịu thì con cứ khóc đi, lúc đầu mẹ mới vừa gả cho ba của con thì cũng như vậy đó, chỉ có điều là lúc đó không biết nói với ai, cứ trốn một mình ở trong phòng rồi lặng lẽ khóc."
Chung Thủy Linh dựa đầu lên trên vai của mẹ, không nhịn được mà rơi nước mắt, ngay cả cô cũng không biết lúc này mình bị gì nữa, trong lòng của cô cảm thấy cực kỳ khó chịu, nhất là lúc nãy nhìn thấy anh không hề quay đầu lại mà liền đi xa, trong lòng của cô liền trống rỗng.
Chung Việt Đông cũng bước ra từ trong phòng, chỉ là vừa đi ra thì đã nhìn thấy con gái của mình đang tựa đầu ở trên vai vợ mình mà khóc, còn tưởng rằng là bị ai đó ức hiếp, có chút lo lắng đi tới hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Dương Minh Lâm nhìn ông một chút, lắc đầu nói: "Không có việc gì đâu, con gái trưởng thành mà thôi."
Nghe vậy, Chung Việt Đông có chút không hiểu nhíu mày.
Nghe thấy giọng nói của thủ trưởng nhà mình, Chung Thủy Linh ngẩng đầu dậy từ trên vai của mẹ mình, đưa tay lau lau nước mắt trên mặt, nhìn thủ trưởng nhà mình mà nói: "Thủ trưởng, con đánh thức ba rồi hả?"
Chung Việt Đông nhìn thấy vành mắt của con gái mình hơi đỏ, cau mày lắc đầu nói: "Không có."
Chung Thủy Linh thút thít một tiếng, nhìn Dương Minh Lâm và Chung Việt Đông một chút, nói: "Ba, mẹ, con mệt mỏi quá, con đi lên ngủ trước đây."
Chung Việt Đông còn muốn hỏi cái gì nữa, bị Dương Minh Lâm dùng ánh mắt ngăn cản lại.
Dương Minh Lâm nhìn con gái rồi nói: "Được rồi, con đi lên ngủ nhanh đi."
Chung Thủy Linh gật gật đầu, buồn bã ỉu xìu đi lên lầu.
Sau khi Chung Thủy Linh đi lên lầu, lúc này Chung Việt Đông mới nhìn vợ của mình rồi hỏi: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Thủy Linh trông có vẻ sa sút hơn bình thường."
Dương Minh Lâm cười cười, đứng dậy vừa kéo cánh tay của Chung Việt Đông đi về phía phòng ngủ ở bên kia vừa nhỏ giọng nói: "Cẩn Nghiêm có nhiệm vụ nên tạm thời trở về quân đội, có lẽ là lúc nãy Thủy Linh mới vừa tiễn thằng bé đến quân đội rồi lái xe trở về."
Nghe vậy, Chung Việt Đông có chút từng trải mà nói: "Cái này thì có cái gì đâu chứ, tôi còn tưởng rằng thằng nhóc Tô Cẩn Nghiêm kia ức hiếp con bé nữa."
Dương Minh Lâm cười lắc đầu, có chút xúc động mà nói: "Ông đó nha, một chút cũng không hiểu được suy nghĩ của phụ nữ."
Chung Việt Đông nhíu mày hỏi: "Nên hiểu cái gì chứ?"
Hai người bọn họ trở lại phòng ngủ, Dương Minh Lâm đưa tay đóng cửa phòng ngủ lại, liếc mắt nhìn ông một cái rồi nói: "Ông cho rằng lúc đó ông rời đi thì tôi như thế nào hả? Còn không phải là giống với con gái của ông vào lúc này hay sao?"
Chung Việt Đông chưa từng nghe thấy bà nói như vậy, thứ nhất thì ông vốn là một người khô khan, ngoại trừ việc mang quân đánh giặc thì bình thường cơ bản cũng không biết mấy lời dỗ ngon dỗ ngọt. Thứ hai, bác sĩ Dương vốn là một người sống lý tính, cơ bản sẽ rất ít nghe thấy bà phàn nàn với mình, cho nên kết hôn nhiều năm như vậy, sống chung với nhau nhiều năm như vậy, thật sự đây là lần đầu tiên mà ông nghe được bà nói chuyện này.
Thấy bộ dạng bất ngờ và khó tin của ông, Dương Minh Lâm đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, nói: "Làm gì mà nhìn tôi như vậy chứ, lúc trước tôi mới vừa kết hôn với ông, ông chả biết chuyện gì với người nào ở trong nhà cả. Buổi tối vừa mới kết hôn thì ông liền trở về quân đội, ông cho rằng trong lòng của tôi không khó chịu à?" Chẳng qua là bà không nói mà thôi, lúc đó ông vừa mới kết hôn liền đi, đừng nói là trong lòng của bà ấm ức biết bao nhiêu.
Nói đến chuyện này, Chung Việt Đông có chút hổ thẹn mà gãi đầu, nói: "Lúc trước cũng không phải là nhiệm vụ tạm thời sao."
"Cho nên tôi cũng không nói gì cả, cũng không oán trách ông không phải sao?" Dương Minh Lâm hơi buồn cười nói, đi về phía bên giường, ngẫm lại chuyện lúc trước. Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, chớp mắt một cái đã trôi qua ba mươi năm rồi, mà bà với ông cũng đã làm vợ chồng ba mươi năm, còn sinh được hai đứa con.
Chung Việt Đông nhìn Dương Minh Lâm nhỏ giọng hỏi bà: "Vậy sau đó mỗi lần tôi đi làm nhiệm vụ thì trong lòng của bà đều như vậy hả?"
Dương Minh Lâm nằm lên trên giường, dựa lưng vào giường, hai mắt nhìn thẳng vào cái tivi ở trước mặt, khẽ thở dài nói: "Sau đó ấy hả, cũng đã quen thuộc rồi, nhưng mà mỗi lần ông làm nhiệm vụ thì trong lòng của tôi giống như là bị thắt chặt lại, cứ luôn lo lắng ông xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cứ lo lắng và sợ hãi." Thân là vợ của bộ đội, thật sự có quá nhiều chua xót không thể nói thành lời, ở phía sau còn có biết bao nhiêu đêm cô đơn và buồn tủi, ngoại trừ trông mong người bình an trở về, gần như là rốt cuộc cũng không có bất kỳ hy vọng xa vời gì.
Thật ra thì lúc trước vừa mới biết Thủy Linh và Tô Cẩn Nghiêm ở bên nhau, đã từng có một lúc bà suy nghĩ có nên phản đối và ngăn cản hay không, cả đời này của bà đã sống như vậy rồi, đoạn đường này vất vả và lo lắng sợ hãi biết bao nhiêu, bà biết rõ ràng hơn bất cứ ai. Bà cũng biết là nếu như Thủy Linh thật sự quyết định ở bên cạnh Tô Cẩn Nghiêm, vậy thì sẽ đi vào con đường xưa của bà, là một người mẹ, thật ra thì bà cũng không đồng ý nhìn thấy con gái của mình khổ cực như vậy. Nhưng mà lúc bà nhìn thấy sổ hộ khẩu cô đã lén lút trộm ở trong nhà cất trong căn hộ của cô, bà đã biết cô đã sớm xác định người đàn ông này, đã như vậy rồi, là người mẹ, sao bà lại có thể nỡ phá hư hạnh phúc của con gái được chứ.
Cũng chính là bởi vì như vậy, bà mới không nói gì mà chấp nhận chuyện của bọn họ.
Lúc nãy nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của con gái ở cửa thì bà đã biết cô nhóc này thật sự yêu Tô Cẩn Nghiêm rồi, mới có lần đầu tiên mà cô ấy đã như thế này, bà hiểu quá rõ ràng đằng sau biểu cảm kia là tủi thân biết bao nhiêu, lo lắng và sợ hãi biết bao nhiêu.
Thấy bà không nói lời nào, Chung Việt Đông cũng có chút áy náy mà đưa tay đến kéo vai của bà qua, vỗ nhè nhẹ, mang theo cảm giác có lỗi: "Nhiều năm như vậy, vất vả cho bà rồi." Bà chưa từng nói, ông vẫn cho rằng bà không để ý đến, bây giờ ông mới biết được hóa ra bà chỉ là giấu hết tất cả những lời nói đó ở trong lòng mà thôi.
Dương Minh Lâm ngẩng đầu lên nhìn chồng của mình một chút, mỉm cười gối đầu lên trên ngực của ông, cũng không nói gì nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.