Sau khi cười xong, Tô Cẩn Nghiêm hỏi cô: “Còn muốn xem nữa không?” Chung Thủy Linh xoay lại nhìn một vòng, lắc lắc đầu nói: “Không muốn nữa, không có cái nào thích hợp.” Thấy bọn họ muốn đi, nhân viên bán hàng vốn đứng ở quầy thu ngân đi về phía bọn họ, nhìn Chung Thủy Linh nói: “Cô muốn mua khăn lụa tặng người khác hay sao? Ở chỗ chúng tôi còn có mấy kiểu dáng mới vừa được nhập trong hôm nay, còn chưa kịp trưng bày lên, cô có muốn xem một chút hay không?” Nghe vậy, Chung Thủy Linh nhướng mày nhìn Tô Cẩn Nghiêm, lại quay sang gật đầu với nhân viên bán hàng: “Được rồi, cô đi lấy cho tôi xem một chút đi.” Cửa hàng khăn lụa này là thương hiệu nổi tiếng ở Ý, tay nghề cực kỳ tinh tế, mà mỗi một chiếc khăn đều được làm bằng thủ công, mặc dù giá cả tương đối cao nhưng mà tuyệt đối đáng đồng tiền, trước đó cô đã chia sẻ thương hiệu này trên Facebook của mình. Nhân viên bán hàng mang vài cái khăn lụa mới nhập ra, đồng thời nói với cô: “Đây đều là những kiểu dáng mới nhất trong quý này, nếu như cô thích tôi có thể lấy thẻ của chủ chúng tôi định mức giá khách quý cho cô.” Chung Thủy Linh nhìn cô ấy một cái, cảm thấy hơi thích cô gái nhỏ này, khen ngợi nói: “Cô thật sự rất thông minh.” Cô gái mỉm cười với cô, nụ cười trên mặt cực kì sáng lạn. Bước ra khỏi cửa hàng, Chung Thủy Linh xách theo cái túi, tâm trạng rất tốt, không chỉ chọn được thứ mình thích mà càng quan trọng hơn là nhớ đến dáng vẻ móp méo vừa rồi của Ngô An Kỳ, cô đã cảm thấy trong lòng đặc biệt sảng khoái. Thấy tâm trạng của cô tốt đến như thế này, Tô Cẩn Nghiêm hỏi: “Vui vẻ như vậy à.” “Đúng đó, mua được đồ tốt, còn khiến cho Ngô An Kỳ xuất huyết, trong lòng cực kỳ vui sướng luôn.” Cô nói rất thẳng thắn. Lấy cái túi cô đang cầm trong tay qua, Tô Cẩn Nghiêm hỏi: “Cô ta chính là đối tượng ưng ý của Cảnh Thịnh?” Anh vẫn không quên từ trong miệng của người phụ nữ tên Ngô An Kỳ kia cứ ba lần bốn lượt nhắc đến cái tên Lý Cảnh Thịnh, chỉ cần suy nghĩ một chút liền có thể biết quan hệ của cô ta với Lý Cảnh Thịnh, cũng có thể hiểu rõ lý do tại sao cô ta cứ nhắm vào Thủy Linh. “Đúng đó.” Chung Thủy Linh không thèm để ý gật gật đầu, thật sự cô không hề để chuyện của Lý Cảnh Thịnh và Ngô An Kỳ ở trong lòng cho nên cô giống như đang nói một chuyện không hề liên quan đến mình, lại nói tiếp: “Có điều ánh mắt của Lý Cảnh Thịnh cũng thật sự không được, thế mà có thể bị Ngô An Kỳ lừa gạt xoay vòng vòng.” Lúc trước quen nhau cô cũng không cảm thấy anh ta ngu ngốc như vậy, hiện tại sau khi qua lại với Ngô An Kỳ thì quyết định ngu ngốc như thế nào cũng có thể làm ra được, quả thật như vậy! Tô Cẩn Nghiêm cười cười, đưa tay nắm chặt lấy tay của cô hơn, nói: “Xem ra vẫn là mắt nhìn của anh tốt hơn.” Chung Thủy Linh liếc mắt nhìn anh một chút, cười nói: “Mắt nhìn của em cũng không tệ.” Thật ra cô cảm thấy mình thật sự rất may mắn, sau khi kết thúc một đoạn tình cảm sai lầm lại gặp được đúng người, cũng không có chuyện nào tốt hơn và may mắn hơn cái này. Tô Cẩn Nghiêm sờ sờ đầu của cô, tay nhẹ nhàng vòng qua eo cô. Trước khi ra khỏi trung tâm mua sắm, hai người lại đến cửa hàng sản phẩm chăm sóc sức khỏe mua mấy loại sản phẩm chăm sóc sức khỏe mà ba hay dùng thường ngày, sau đó lại quay trở về căn hộ của Chung Thủy Linh một lần nữa, chuẩn bị thay quần áo rồi lại ra ngoài. Bởi vì còn phải mang theo đồ nên Tô Cẩn Nghiêm không lái con Harley kéo gió của anh nữa, mà trực tiếp lái chiếc xe màu đỏ của Chung Thủy Linh chạy băng băng. Bởi vì là xe hơi cỡ nhỏ, Tô Cẩn Nghiêm vừa ngồi vào ghế lái quả thật cảm thấy toàn thân bị đè ép, nhìn bộ dáng đôi chân dài của anh không duỗi ra được, Chung Thủy Linh ở một bên có chút không nhịn được mà cười không ngừng. Sau khi Tô Cẩn Nghiêm đã điều chỉnh tốt chỗ ngồi lại đưa tay trừng phạt nhéo nhéo mũi của cô, sau đó mới khởi động xe. Trên đường đi, Tô Cẩn Nghiêm đột nhiên lại mở miệng gọi tên của cô: “Thủy Linh.” “Hửm?” Chung Thủy Linh đáp, quay đầu lại nhìn anh: “Sao vậy?” Tô Cẩn Nghiêm liếc nhìn cô một cái, đưa tay kéo tay của cô qua, sau đó mở miệng nói: “Căng thẳng không?” Chung Thủy Linh suy nghĩ rồi lắc đầu nói: “Không đâu.” Tô Cẩn Nghiêm nhíu mày, ngược lại cũng nói thẳng thắn: “Thật ra thì hôm qua lúc anh gặp mẹ của em thật sự rất khẩn trương.” Nghe vậy, Chung Thủy Linh mỉm cười như không tim không phổi, nhớ đến chuyện trước đó cô và Cố Hoàng Liên gặp Tô Mỹ Dung trong phòng ăn, nói: “Không phải lúc trước em đã nói với anh là em đã gặp chị cả của anh ư.” Tô Cẩn Nghiêm gật đầu nhớ đến lúc ăn cơm trưa xác thực cô đã có nói, lúc đó anh còn nghĩ rằng là do Lý Cảnh Thịnh dẫn cô về nhà gặp, nhưng sau khi nghe cô nói chuyện giữa cô và Lý Cảnh Thịnh thì bọn họ căn bản chưa tới bước này. “Anh có biết là em gặp dưới tình huống gì không?” Chung Thủy Linh cố ý nói chuyện rất thần bí. Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô một cái, hỏi: “Tình huống gì?” “Thật ra cũng không bao lâu, sau khi em trở về từ quân đội chỗ anh, có một lần em đi ăn cơm với Cố Hoàng Liên, đúng lúc gặp phải. Lúc đó chị ấy vừa biết chúng ta ở bên nhau, nhưng mà hình như chị ấy rất thích con nhỏ Cố Hoàng Liên, lôi kéo cánh tay của Cố Hoàng Liên rồi nói với cậu ấy là thật ngại quá, nói anh với Hoàng Liên không quen nhau là do anh không có phúc, hahaha.” Chỉ là nghĩ đến cái này Chung Thủy Linh cảm thấy rất buồn cười, lúc đó còn không nói cho Tô Mỹ Dung biết mình chính là Chung Thủy Linh, thật ra suy nghĩ lại lúc đó có chút hối hận, có mấy lần cô đều nghĩ đến nếu như lúc đó mình nói với chị ấy chính mình mới là Chung Thủy Linh thì lúc đó chị ấy sẽ có biểu cảm như thế nào. Tô Cẩn Nghiêm buồn cười lắc đầu, quả thật cảm thấy cô nhóc này có trò xấu xa quá nhiều, giống như chuyện trêu cợt Ngô An Kỳ lúc nãy trong cửa hàng. Nhớ đến Ngô An Kỳ, Tô Cẩn Nghiêm đột nhiên hỏi: “Lúc đầu em nói bản thiết kế của em đã bị ăn cắp, người đó có phải là Ngô An Kỳ không?” Anh vẫn nhớ biểu cảm tức giận đó của cô khi vừa mới biết bản thiết kế của mình bị đánh cắp lúc ở trong ký túc xá. Chung Thủy Linh gật đầu, nói đến chuyện bản thiết kế bị đánh cắp, trong lòng cô vẫn rất oán giận: “Chuyện này nói tới nói lui vẫn là vấn đề của Lý Cảnh Thịnh, anh ta biết rằng cô ta đã chiếm đoạt lấy bản thiết kế của em, vậy mà còn tỏ ra đàng hoàng nói cái gì là vì lợi ích của công ty, quả thật quá tức cười mà.” Thấy biểu cảm oán giận của cô, Tô Cẩn Nghiêm nghĩ nghĩ, buông tay của mình ra, trực tiếp lấy điện thoại di động trong túi của mình ra. Thấy anh vừa lái xe vừa định bấm điện thoại, Chung Thủy Linh có chút nghi ngờ hỏi: “Anh làm gì vậy?” “Không có gì.” Tô Cẩn Nghiêm nhìn điện thoại một chút, lướt đến số điện thoại của chị cả Tô Mỹ Dung rồi trực tiếp gọi điện thoại qua cho chị. Chung Thủy Linh không biết anh làm gì, một gương mặt rất tò mò nhìn anh. Điện thoại rất nhanh đã được thông, Tô Mỹ Dung nhận điện thoại liền hỏi: “Cẩn Nghiêm, hai đứa đã tới chưa?” “Chị cả, em vẫn còn đang trên đường, Thủy Linh đang ở bên cạnh em.” Tô Cẩn Nghiêm cầm điện thoại nói: “Chị cả, hôm nay Cảnh Thịnh có trở về không?” Nghe vậy, Chung Thủy Linh ngồi ở một bên nhướng nhướng lông mày nhìn anh, giống như có chút không hiểu anh muốn làm gì. “Sao vậy, Cảnh Thịnh à. Chị không có gọi nó về, chị sợ Thủy Linh thấy lạ, lúc đó nhìn thấy có nhiều người lại bị dọa sợ.” Tô Mỹ Dung cười nói. “Trước kia chị nói Cảnh Thịnh đã có bạn gái rồi mà, mặc dù giữa em và Cảnh Thịnh chênh lệch nhau về vai vế, nhưng tuổi tác cũng không kém bao nhiêu, hẳn là tuổi của Thủy Linh cũng xấp xỉ với bạn gái của Cảnh Thịnh. Nếu không thì tối nay kêu Cảnh Thịnh dẫn theo cô gái đó về đi, cả nhà chúng ta cùng nhau, để cho Thủy Linh cũng có một người bạn, vậy cũng không ngượng ngùng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]