Chương trước
Chương sau
Sau một lúc, Vương Thần Kiêu cảm nhận được người con gái trong lòng mình đã dần khôi phục lại tinh thần.

Từ trong ngực Vương Thần Kiêu chui ra. Triệu Minh Vy gạt đi giọt nước mắt. Nhìn người đàn ông trước mặt

“Chúng ta từ nay sống ở đây được không?”
Vương Thần Kiêu cũng không phản đối, nở một nụ cười đầy yêu thương. Gật đầu đồng ý thay cho câu trả lời

Mệt mỏi một ngày dài, Vương Thần Kiêu nhờ người đem tới đồ ăn. Hai người ngồi trên bàn ăn im lặng không nói một lời. Có lẽ đây chính là thói quen của hai người họ. Cũng có thể là người nào đó cảm thấy ngại ngùng khi nhìn một bên góc áo của Vương Thần Kiêu vì mình mà bị ướt

Lần trước dọn tới biệt thự, hai người họ đã đưa hết quần áo rời đi, hiện tại đành để như vậy chờ người làm đưa đồ tới
Hai người cùng nhau ngồi ở phòng khách xem phim. Triệu Minh Vy biến mình thành một cô gái nhỏ bé. Ngồi trong lòng Vương Thần Kiêu vừa ăn hoa quả vừa xem tivi
Có lẽ cũng cảm nhận được cô gái này càng ngày càng mở lòng với mình. Vương Thần Kiêu như mở cờ trong lòng. Suốt một buổi tối đều vui vẻ, lúc người làm đưa đồ tới cũng giật bắn mình

Tại một căn phòng tối om. Một người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm có khuôn mặt yêu nghiệt đang nở một nụ cười nham hiểm
“Bị lộ?”
Chàng trai đứng bên cạnh bởi vì giọng nói bình thản của người đàn ông này mà rét run
“Thưa ngài! Chúng ta có nên xử lí luôn hắn ta không?”
Một người đàn ông có vẻ mặt dữ tợn ngồi trong đám người đó lên tiếng
“Tại sao lại không? Ngay ngày mai xử lí sạch sẽ! Không được để bọn người kia phát hiện!”
“Vâng!”

Chàng trai cầm trên tay một đồng xu màu vàng. Cứ xoay, rồi lại xoay

Sáng hôm sau, Triệu Minh Vy dậy cùng lúc với Vương Thần Kiêu. Hôm nay có vẻ lười cho nên cô quyết định không dậy chạy bộ nữa mà lại tiếp tục ngủ
Vương Thần Kiêu nếu như bình thường chắc chắn sẽ phản đối, nhưng hiện tại thì ngó lơ. Mặc kệ nàng tiếp tục ngủ bản thân vẫn tiếp tục chạy bộ như thường ngày

Lúc Triệu Minh Vy thức dậy đã là mười giờ, vệ sinh cá nhân liền chạy tới phòng bếp, nhìn thấy trên bàn toàn là thức ăn.Lại nhìn tới tờ giấy trên đó mỉm cười hạnh phúc

“Nhớ ăn uống đầy đủ!”
Lạnh lùng nhưng lại ấm áp. Người đàn ông này không bao giờ làm cô thất vọng

Sau khi ăn sáng xong Triệu Minh Vy lười nhác quay lại phòng ngủ. Lướt Weibo một lát rồi lại điện cho Thanh Thanh.
“Chị!”
Giọng nói ngọt ngào truyền tới, tiếp theo đó là hình ảnh của một cô gái mang khuôn mặt tràn đầy sức sống
“Là chị! Thanh Thanh khỏe không?”
Triệu Minh Vy nở nụ cười, trải qua chuyện vừa rồi. Bọn họ tuy trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái bao nhiêu. Nhưng ngoài mặt vẫn tự động viên nhau
“Em vẫn khỏe, hôm qua em với mẹ quyết định ở lại vài ngày rồi quay lại trường để học tiếp, trường học bên kia nghiêm khắc lắm chị ạ! Nhưng mà em cũng quen được một vài người. Cảm thấy cũng không tệ. Em đang nghĩ hay là nói với mẹ một mình em sống ở bên kia cũng được. Thấy mẹ em không quen với cuộc sống ở bên kia lắm! Chị thấy thế nào?”
“Em sống một mình ở bên kia không an toàn! Cứ để gì ở bên một thời gian. Nếu thật sự cảm thấy không quen thì về cũng không muộn”
Bọn họ trò chuyện một lúc rồi tạm biệt

Triệu Minh Vy quay lại quân khu là lúc chiều tối. Vừa lúc những người kia họp xong
Mọi người chào hỏi vài câu rồi cũng không nói gì nhiều. Quách Tố Như báo cáo lại tình hình cho cô nghe. Đặc biệt nhất chính là chuyện ông ba tự sát
Cũng không nằm ngoài dự đoán. Bên cạnh ông ba chắc chắn có người của bề trên bọn họ. Việc này cũng không hẳn là tự sát, mà chính là bị ra chết
Diệp Hà Lâm từ nhà ăn đi tới
“Sao thế? Không phải cậu được nghỉ phép hay sao? Chưa gì mà đã quay lại rồi”
“Quân khi nhiều việc! Tớ cũng không phải bị bệnh mà được nghỉ! Chỉ là cảm thấy ở nhà hơi vô vị”

Diệp Hà Lâm tay chống cằm tỏ vẻ đã hiểu
“Cậu có cảm thấy rằng! Người đàn ông đó thật sự rất giống cậu ấy”
“Diệp Hà Lâm! Cậu nghĩ nhiều rồi”
“Cậu là đang tránh né? Như vậy thật sự không phải tính cách của cậu”

“Nếu như cậu ấy còn sống chắc chắn sẽ quay lại tìm chúng ta. Hơn nữa,năm đó không phải chúng ta nhìn thấy cậu ấy chết trước mặt mình hay sao? Đừng nghĩ nhiều nữa. Cậu quay về nghỉ ngơi đi”

“Cậu thật sự không cảm thấy như vậy sao?”
“Diệp Hà Lâm! Tại sao cậu lại hoài nghi? Chỉ dựa vào một tấm hình không rõ ràng mà cậu lại cho rằng đó là An? Bao nhiêu năm rồi? Nếu như cậu ấy vẫn còn sống thì có chắc sẽ có hình dáng như người đó? Cậu đừng có đa nghi như vậy nữa! An sẽ không làm những việc không có nhận tính như thế”
Diệp Hà Lâm không muốn xảy ra tranh cãi với cô vì thế liên xuống nước
“Được rồi là tại tớ đa nghi”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.