Diệp Khai cũng không vào bệnh viện gần đó mà chở Ninh Sương thẳng tới tổng y viện của quân khu.Khi ở trên xe, Diệp Khai đã gọi điện thoại liên hệ với Nhị lão gia tử. Lúc đó, Nhị lão gia tử còn đang họp nên thư ký tiếp điện thoại, hắn nghe nói Diệp Khai đi bệnh viện, lập tức lại càng hoảng sợ, sau đó nghe là bằng hữu của Diệp Khai bị thương mới an tâm.Bởi vậy khi Diệp Khai tới nơi thì tổng y viện của quân khu đã sắp xếp mọi chuyện.Ninh Sương quả thực chấn động, lúc biết vào y viện vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê, đợi đến sau khi thầy thuốc hoàn tất kiểm tra mới hoàn hồn nhưng lại thấy cánh tay phải cùng đùi phải nóng rát đau đớn.Nàng kéo tay áo xem một lát thì thấy trên tay có vết máu bầm, nếu không phải vì mùa đông mặc quần áo dày chắc càng nghiêm trọng hơn. Từ đó có thể thấy đám phỉ lôi kéo rất hung hãn.- Quần áo tôi thay lúc nào vậy?!Ninh Sương bỗng nhiên chú ý tới vấn đề này, không khỏi kinh hãi nói.Lúc này nàng đã đổi mặc bộ quần áo sọc ô xanh trắng của bệnh nhân, đồ áo lông đã cởi từ khi nào.Bởi vì cảm giác kinh hãi của nàng nên không hề có cảm giác.Lúc này khôi phục lại, tự nhiên nghĩ tới điểm này, còn có Diệp Khai vẫn luôn ở bên cạnh.- Anh không thay quần áo của em...Diệp Khai lập tức lên tiếng:- Đều là hộ sĩ thay, anh chờ ở bên ngoài, tuyệt đối không có nhìn lén!Kỳ thật, vừa rồi Diệp Khai vẫn nhìn chăm chăm, thân thể cởi bỏ đồ ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-mon/2202403/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.