Thanh niên đứng ở cửa thoạt nhìn ước chừng chỉ mới mười tám, mười chín tuổi, lớn lên thanh tú lại đẹp trai, dưới lớp áo hoodie lông xù, khuôn mặt nhỏ nhắn như con gái, thế nhưng sắc mặt và đôi môi lại hoàn toàn trắng bệch, giống như đang mắc một bệnh nặng không có chút huyết sắc, mà đôi mắt vừa to vừa sáng vô cùng thu hút người khác.
Tuy nhiên, điều thu hút sự chú ý của Lệ Nam Huyền không phải là ngoại hình của thanh niên, mà là ánh vàng rực rỡ chói lọi tỏa ra xung quanh cậu, trông còn chói mắt hơn cả ánh nắng bên ngoài, đáng tiếc người có thể nhìn thấy kim quang quanh người thanh niên ngoại trừ hắn ra, e rằng ở đây cũng chỉ có ông nội nguyên soái cùng bà nội của hắn.
Hắn đứng dậy đi tới trước mặt Lục Châu, trước hết là dùng ánh mắt đo chiều cao của đối phương, sau đó híp mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lục Châu trong chốc lát, khóe miệng xinh đẹp cong lên, đưa tay phải ra: "Chào cậu, tôi là Lệ Nam Huyền."
Lục Châu có chút bất ngờ Lệ Nam Huyền sẽ chủ động cùng cậu bắt chuyện, sững sờ bắt tay hắn: "Chào anh, tôi là Lục Châu."
Lệ Nam Huyền nhân cơ hội nhéo nhéo lòng bàn tay non nớt của cậu, ý cười trên mặt càng sâu, sau khi buông tay ra, liền khoác tay lên vai Lục Châu: "Tôi dẫn cậu đi xem thử sân của tôi."
Người Lệ gia ngẩn ra, kể từ sau khi Lệ Nam Huyền chuyển vào Dương Môn viện, ngoại trừ người giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-mon-truong-tuc/2666786/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.