Con người Dịch Khiêm Mạch thật đúng là nói gió thì có mưa, nói chuyển là chuyển qua ở luôn, mới vừa cơm nước xong thì căn dặn quản gia đem tất cả đồ dùng hằng ngày của anh đóng gói đưa tới, ngủ trưa tỉnh lại, Úc Tử Ân đi ra phòng ngủ, liếc nhìn mấy rương hành lý để trong phòng khách, không khỏi sửng sốt!
Tầm mắt dời đi, cuối cùng rơi vào bóng dáng xem văn kiện trên ghế sa lon trong phòng khách, cảm thấy có chút nhức đầu, nhìn trận chiến này, anh thật đúng là quyết định đến chỗ cô thường trú rồi!
Nghe được tiếng bước chân, Dịch Khiêm Mạch ngẩng đầu lên từ trong tài liệu, thấy là cô, nửa cười vẫy vẫy tay, trên gương mặt tuấn tú loáng thoáng còn lưu lại vẻ nghiêm túc lúc xử lý công việc, "Tới đây."
Dụi dụi con mắt, Úc Tử Ân nhấc chân đi lên trước, đặt mông ngồi xuống bên cạnh anh, trên mặt mệt mỏi còn mang theo một chút buồn ngủ, tựa vào trên vai anh, cô đưa tay lấytài liệu trong tay anh nhìn xem, phát hiện mình xem không hiểu, trực tiếp ném lên trên bàn, rồi lật người nằm ngửa trên đùi anh, gối đầu trên bắp đùi của anh, miễn cưỡng ngước mắt nhìn anh: "Dịch tiên sinh, động tác dọn nhà của ngài cũng thật là có hiệu suất! Anh không kịp chờ đợi muốn ở chung với em đến thế à?"
Giơ tay lên sờ sờ mặt của cô, Dịch Khiêm Mạch yêu thương nhìn người phụ nữ nhỏ lười biếng trước mặt, khẽ mỉm cười, "Không phải không thể chờ đợi, mà là đã muốn rất lâu rồi."
"Xem ra anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-mon-sung-hon/537677/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.