Phòng ốc ở Hồ Thánh sơn lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Úc Tử Ân, Dịch Khiêm đặc biệt trang hoàng một căn phòng ở lầu chót thành phòng ngắm sao, bên trái cửa sổ, một ống viễn vọng thật to để ngắm sao, phía bên phải là ban công hình cung, bên cạnh sân thượng còn có cầu thang nghệ thuật, đi thông sang vườn hoa nhỏ ở lầu chót.
Lôi kéo Úc Tử Ân lên lầu, Dịch Khiêm tiện tay lấy áo choàng ở trong ngăn kéo ra phủ thêm cho cô, cài tốt nút áo, dịu dàng nói: "Ban đêm lạnh, đừng để bị lạnh."
Ôm một thùng kem, Úc Tử Ân ngước mắt nhìn người đàn ông dịu dàng trước mặt, dịu dàng cười một tiếng, lôi kéo anh ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, ngẩng đầu nhìn đỉnh đầu đầy ánh sao, ánh đèn mờ nhạt trên mái nhà chiếu ra một góc ấm áp, nghiêng người qua, cô không tự chủ tựa vào trên vai anh, miệng không ngừng ăn kem mát lạnh thơm ngon.
Nghiêng đầu nhìn cô một cái, Dịch Khiêm im lặng cười khẽ, đưa tay ôm cô vào trong ngực, dựa vào ghế ấm áp từ từ lay động, "Ân Ân."
"Hả? Sao thế?" Đá chân, cô nhẹ giọng hỏi.
"Thật muốn cứ như vậy, thiên trường địa cửu cùng em." Ngẩng đầu nhìn vài ánh sao chợt lóe trên đỉnh đầu, trong ngực ôm lấy phần ấm áp, thiên trường địa cửu đối với anh mà nói, lại cũng thành một loại xa xỉ.
"Ừ, em cũng nghĩ vậy." Cứ thế thiên trường địa cửu cũng tốt, không cần quan tâm những thứ bề bộn kia, cứ thoải mái ở bên cạnh anh, vui vẻ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-mon-sung-hon/537672/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.