"Cũng được!" Gật đầu một cái, Thẩm Bùi Bùi quay đầu nhìn Úc Tử Ân, "Bảo bối ăn chút đồ đi, gần đây công việc bận rộn, em yêu cũng không ăn ngon bữa nào."
". . . . . ." Úc Tử Ân 囧囧, lúng túng giật giật khóe miệng, lời nói buồn nôn như vậy cô nghe thật sự nổi da gà.
Cái gì mà không ăn ngon, trong khoảng thời gian này Dịch Khiêm ngày ngày mang cô đi ăn cơm, có anh nhìn chằm chằm, làm sao cô có thể ăn không ngon? !
Nghĩ đến anh, nghĩ đến quan hệ bây giờ giữa bọn họ, trong lòng cô đau xót, cái gì cũng không nói ra.
Cúi đầu, cô chú ý món ăn Thẩm Bùi Bùi gắp vào trong bát, rủ thấp con mắt không nói lời nào cũng không nhìn người khác, an tĩnh giống như là lúc nào cũng có thể bị người coi thường.
Ngược lại Thẩm Bùi Bùi rất có kiên nhẫn, cô ấy ăn xong rồi cô ấy lại tiếp tục gắp cho cô, chủ động lại khoe khoang, giống như là khoe khoang quyền lợi đặc biệt của cô ấy lúc có hai người khác, Úc Tử Ân thấy vậy thì im lặng.
Lăng Thiếu Phong bên cạnh tính tình dễ chịu cũng rất phối hợp săn sóc, anh ấy phục vụ cô ấy, cô ấy phục vụ cô, phối hợp này khiến người quanh mình thấy cũng phải há hốc mồm.
Quay đầu đi, Úc Tử Ân tiến tới bên tai Thẩm Bùi Bùi, nhỏ giọng mở miệng: "Bé con, có chừng có mực là tốt rồi, cậu rõ ràng lấy lòng, người nào không nhìn ra, đừng làm cho người ta thấy mình như có thù oán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-mon-sung-hon/537666/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.