Lúc nhận được cuộc gọi của Lam Mộ Duy, Dịch Khiêm mới vừa nhận lấy tài liệu hội nghị do thư ký Văn Khâm đưa tới, nhìn một chút biểu hiện của cấp trên khi nhìn điện thoại reo, dừng bước chốc lát nhưng anh không có ý định nhận điện thoại, ngược lại còn giao điện thoại cho Văn Khâm, mặt không đổi sắc, xoay người bước vào phòng họp. Dõi theo biểu hiện của Tổng giám đốc, Văn Khâm rất nhanh hiểu được nội tình, lòng bàn tay nhanh chóng lướt qua dãy số trên màn hình điện thoại rồi đặt xuống phím nghe, lễ phép mở miệng: "Xin chào ngài. Tôi là thư ký của Tổng giám đốc Dịch, bây giờ Tổng giám đốc Dịch đang bận họp, có gì cần xin ngài cứ truyền đạt ạ?" "Làm phiền cậu nói với cậu nhỏ chừng nào họp xong thì gọi điện lại cho tôi!" "Được ạ!" Sau khi cúp điện thoại, Văn Khâm bước vào phòng họp, các nhân viên đến tham dự hội nghị đã có mặt, trong phòng họp yên tĩnh, chỉ nghe thấy âm thanh lật tài liệu soạt soạt, nhìn thấy anh đi vào, cả đám quản lý cao cấp ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, chờ đợi chủ tịch chỗ ngồi xuống ghế rồi tuyên bố hội nghị bắt đầu. Hai hội nghị liên tiếp hơn ba giờ, đợi đến khi hội nghị kết thúc thì cũng là giờ tan làm. Dịch Khiêm nhìn đồng hồ dưới màn hình laptop một chút, sau khi hoàn thành nội dung cuối cùng, anh tổng hợp đôi câu rồi tuyên bố tan họp. Hội nghị kéo dài ba giờ đồng hồ, đem mọi người chơi đùa đến ai cũng tức giận, sau khi mọi người nghe đến hai chữ “tan họp”, cơ hồ tất cả đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Sau khi mọi người tản đi, phòng hội nghị to như thế chỉ còn lại hai người, Dịch Khiêm đột nhiên liếc nhìn điện thoại đặt trên bàn, cầm lên, cuối cùng vẫn gọi điện thoại lại. Điện thoại rất nhanh có người nhận, một giọng nói trầm thấp vang lên ở đầu dây bên kia điện thoại, loáng thoáng có thể nghe được những chấp vấn dồn dập: "Cậu nhỏ, tại sao cậu lại cho Ân Ân nghỉ Đông vào lúc này? Chẳng lẽ cậu không biết cuộc thi thiết kế sắp bắt đầu rồi sao? Lúc này mà cô ấy nghỉ Đông thì sao đi thi được?!" "Mộ Duy, cậu thấy vấn đề này không phải là vấn đề cháu cần chất vấn cậu." Anh đứng trước cửa sổ sát đất, ngước nhìn về nơi xa xăm, nơi đó mặt trời đã sắp lặn, gương mặt lạnh nhạt không gợn sóng, không ai có thể nhìn ra biểu hiện gì phía sau nét mặt lạnh nhạt đó cả. Hình như đã sớm thành thói quen, hay là do phải đứng ở vị trí cao nên người anh mang theo sự lạnh lẽo và cô độc, dù là bão táp thế nào cũng chưa từng khiến anh lo lắng, mặc dù giờ phút này Lam Mộ Duy hỏi tới đề tài nhạy cảm, giọng điệu của anh vẫn rất lạnh nhạt "Chẳng lẽ không đúng, cậu không cho cô ấy nghỉ Đông sao?" "Là cậu đồng ý, nhưng chỉ cần là cô ấy muốn, mà cậu có thể chấp nhận được thì cậu sẽ không cự tuyệt. Về phần tại sao phải cho cô ấy nghỉ Đông vào lúc này, cậu cảm thấy cháu nên đi hỏi cô ấy thì hơn, đừng nên hỏi cậu." Dừng một chút, anh chậm rãi thu hồi tầm mắt, đôi mắt tinh nhuệ hiện lên ánh sáng âm trầm, "Thân là cấp trên, đồng ý cho cấp dưới nghỉ Đông là điều hợp tình hợp lý, chỉ một chuyện bình thường, cháu lại gọi điện chấp vấn cậu như thế, không cảm thấy mình quá lạ sao?" Anh kích động, cũng bại lộ một vài nghi vấn, chắc hẳn những vấn đề này, trong lòng ai cũng rõ ràng. Đương nhiên không phải Mộ Duy không cảm nhận được sự uy hiếp trong lời nói của đối phương, anh cũng sợ không biết dùng lý do gì để nói chuyện với cậu nhỏ, dẫu có thế nào đi nữa thì Dịch Khiêm cũng có người lớn, anh là con cháu, cũng phải có lễ phép trên dưới. "Cậu nhỏ!" Đầu dây bên kia điện thoại, Lam Mộ Duy thấp giọng gọi một tiếng, trên gương mặt ủ dột cố nén một tia thất vọng và nóng nảy, những thứ kia quấn quanh trong đầu anh, giúp anh mở miệng nói ra: "Có phải cậu thích Ân Ân hay không?" Nếu như không thích, anh sẽ không đối xử với cô dịu dàng như thế, cũng không phí hết tâm tư vì cô. Chỉ mới suy nghĩ như vậy, đã để cho lòng Lam Mộ Duy như dao cắt, dù sao nhiều năm như vậy, dù đã nhiều năm trôi qua, anh chưa thấy cậu nhỏ để ý đến người phụ nữ nào, có thể nói Ân Ân là người duy nhất. "Thích hoặc là không thích, không nằm trong phạm vi can thiệp của cháu, chỉ cần cháu quản lý tốt tình cảm của mình! Chân đứng hai thuyền, sẽ làm cho việc rối lên, cháu nên suy nghĩ lại!" Dứt lời, không đợi đầu kia người mở miệng, anh trực tiếp cúp điện thoại. Thu hồi điện thoại di động, anh ngước mắt trông về phía xa, liên tục mở ra các cuộc hội nghị, đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi. "Văn Khâm." Anh đứng bên cửa sổ, nhàn nhạt mở miệng, hai từ này thoát ra khỏi miệng anh, có một cổ ưu nhã đến khó tả. "Dạ, tổng giám đốc!" Văn Khâm đứng sau lưng, nhanh nhẹn đáp một tiếng, đứng yên chờ đợi anh trả lời. "Tình trường và thương trường, theo ý của anh có nên không từ thủ đoạn để đạt được mục đích hay không?" Anh nắm chặt di động trong tay, bốn chữ ‘không chừa thủ đoạn’ nào, từ khi bắt đầu cho đến cuối cùng anh cũng không muốn dùng thủ đoạn để có được cô. Đối với cô, anh thật sự muốn dùng tâm, cùng cô trò chuyện, anh cơ hồ đã dùng hết sự dịu dàng của cuộc đời mình cho cô. Đối với anh chỉ cần vật đó là thứ anh cần thì chắc chắn sẽ nằm trong tay anh, mặc dù không chiếm được, anh cũng có thể không từ thủ đoạn nào để có được, duy nhất chỉ có cô là ngoại lệ mà thôi. "Tổng giám đốc. . . . . ." Văn Khâm ngẩn người, không ngờ Dịch Khiêm sẽ nói chuyện riêng với mình, mặc dù bí mật hai người cũng là bạn bè thân thiết, chỉ là thật lâu rồi Văn Khâm chưa nghe Dịch Khiêm nói đến chuyện riêng, mà đó còn là chuyện tình cảm cá nhân. "Nói đi, anh muốn nói gì, tôi không ngăn cản anh" Vào giờ phút này, anh chỉ muốn tìm người trò chuyện mà thôi "Thương trường sát phạt quyết đoán, bằng sự quyết đoán và tài trí hơn người mới thắng được, nhưng tình trường. . . . . . Có lúc không nên để trộn lẫn tia tính toán. Giống như tiểu thư Úc là một người rất kiêu ngạo, yêu và hận được chia rõ ràng như vậy, nhưng nếu cô ấy biết được người mình dành sự tin tưởng lại tính toán và thủ đoạn, sợ rằng sẽ phá hủy lòng tin của cô ấy một lần nữa, cũng sẽ trở nên đề phòng, nếu suy nghĩ công phá lòng của cô ấy bằng cách này thì sẽ rất khó thực hiện." "Đúng vậy, cô ấy phân biệt yêu hận rất rõ ràng, không được trộn lẫn, không có một tia mơ hồ, có lúc tính tình của cô ấy làm cho người ta phải nhức đầu." Khẽ cười một tiếng, anh giống như kẻ đã suy nghĩ ra cái gì đó, chậm rãi xoay người lại, gương mặt anh tuấn lại khôi phục vẻ lạnh nhạt trước kia, "Đi sửa sang lại tài liệu hội nghị một chút rồi về thôi! Hôm nay tôi sẽ tự lái xe về nhà, anh cũng dọn dẹp rồi về sớm một chút." "Được!" Gật đầu một cái, Văn Khâm nhìn anh một chút, sau đó nhanh chóng thu thập tài liệu trên bàn, trước khi ra khỏi phòng họp không quên nói lời tạm biệt với anh. Phòng họp to như thế lại một lần nữa rơi vào yên tĩnh, trở lại ghế ngồi, Dịch Khiêm mở Laptop ra xem tài liệu, đem hồ sơ đã có sẵn chỉnh sửa lại hình thức, một tấm hình rơi vào tầm mắt anh, khiến cho sắc mặt anh biến đổi, có sung sướng, có an tĩnh, có ưu thương, có quật cường, mỗi một vẻ mặt của cô đều thật sinh động, quật cường cũng tốt, kiêu ngạo cũng tốt, vui vẻ cũng tốt, mặc dù chỉ là như vậy, cũng có thể làm tâm tình của anh dao động rồi. "Ân Ân..." Anh tiếng gọi khẽ, giọng nói chân tình có chút nỉ non vang khắp phòng họp, một tiếng một tiếng quanh quẩn, rồi sau đó an tĩnh trở lại. Lúc chuẩn bị về nhà, anh bất ngờ nhận được gọi điện thoại tới của Úc Tử Ân, thấy số hiển thị trên màn hình, môi mỏng không tự chủ khẽ cong lên. Đem xe dừng lại bên đường, anh nhận điện thoại, dịu dàng lên tiếng: "Ân Ân?" "Dịch thiếu...." Ở đầu dây bên kia, Úc Tử Ân nhìn một bộ quần áo trong ngăn tủ, có chút khó xử vặn lông mày "đi Thụy Sĩ trượt tuyết, cần mang theo đồ gì để chống lạnh ạ?" Lần trước đi Russia nhìn tuyết về, đồ chống lạnh để hết lại nhà Úc Bảo Sơn, cô ngại phiền toái khi quay về nhà một lần nữa, bởi quay về có hơi khó khăn. Hoặc là trở về cầm theo, hoặc là mua lại lần nữa, mới vừa do dự, tay đã không khống chế được mà cầm lấy điện thoại bấm số của một người quen thuộc! Suy nghĩ một chút, một lúc sau anh mới lên tiếng: "không cần tìm mua gì hết, những thứ đồ này anh sẽ bảo người chuẩn bị cho em, em chỉ cần mang theo một số quần áo mặc hằng ngày là được rồi." "A a, được." Dù thế nào đi nữa anh cũng có khả năng đó, cô không nói gì thêm nữa, đề tài vừa dứt, hai bên liền bắt đầu rơi vào trầm mặc. "Ân Ân, chiều mai, máy bay ba giờ, anh đến đón em." "Được." Gật đầu một cái, cô đột nhiên thấy bụng hơi đói, nhìn thời gian trê điện thoại, đã đến giờ bữa ăn tối, cô lo dọn dẹp nhà cửa nên đã quên ăn cơm. Đột nhiên nghĩ đến hôm nay Thẩm Bùi Bùi nói sẽ đi thả chim bồ câu nên không về ăn cơm, hại cô mua nhiều đồ ăn như thế, cô vội hỏi: "Anh ăn cơm chưa?" "Còn chưa ăn, mới ra khỏi công ty." "Vậy anh đến nhà em đi, em mời cơm anh! Em mua rất nhiều đồ ăn, Bùi Bùi bảo em phải đi phóng sanh, không ăn lãng phí...." Từ trên giường xuống, cô chạy thẳng vào bếp theo bản năng. "Được, vậy em đợi anh... khoảng ba mươi phút nữa anh sẽ đến." Bây giờ là giờ khắc quan trọng, đường đến nhà cô ba mươi phút cũng xem như dài đằng đẵng rồi. "A, không vội, anh đừng lái xe quá tốc độ!" không đợi anh tiếp tục, cô trực tiếp cúp điện thoại, bắt đầu trở thành một người bận rộn trong bếp. Nhìn chiếc điện thoại bị cắt đứt trong tay, Dịch Khiêm đột nhiên ngẩn người, tiếp theo khẽ cười một tiếng, mệt mỏi ban nãy lập tức tan biến, đảo quanh tay lái, tiếp tục lái xe. Bên nhau ấm áp như thế, có lẽ là một bắt đầu tốt đẹp. Nửa giờ sau, anh tới thật đúng lúc, nhìn cô gái đứng mở cửa cho anh, trên người là một bộ đồ ở nhà màu trắng, trên cổ đeo tạp dề, dịu dàng cười với anh, lại làm cho anh có chút sợ sệt! một màn như vậy trong những năm trước đây, anh đã mơ rất nhiều rồi, nếu nói hạnh phúc, không phải là có một thiên tử trên vạn người, mà là có một người ở nhà nấu cơm, mở cửa đón anh về. một thoát mở cửa ra, anh thấy khuôn mặt tươi cười của cô, tất cả mệt mỏi trong ngày đều bị quét đi mất. Cho tới bây giờ, hạnh phúc rất đơn giản, mà anh cũng không muốn nghĩ nó phức tạp lên làm gì, vậy mà, từ đầu đến cuối anh chưa từng có được. Hôm nay anh có được cảm giác chân thật như thế đúng là ngoài ý muốn, nhưng anh rất vui mừng, cảm kích. "Lo lắng làm cái gì, đi vào thôi!" cô hơi nghiêng người qua, đi vào trong tủ giày bên cạnh tìm cho anh một đôi dép lê, đưa lưng về phía anh, chỉ vào ghế salon bên cạnh "Trước ngồi xuống đó trước đi, đồ ăn cũng sắp chín rồi!" "Được." Đáp nhẹ một tiếng, anh thay giày xong, đuổi theo bước chân của cô, đi vào phòng bếp. Ngồi ở quầy bar nhỏ cạnh bếp, anh an tĩnh nhìn cô đang bận rộn nấu nướng bóng lưng mảnh khảnh vào giây phút này lại đem đến cho người ta sự ấm áp, trong hơi thở quanh quẩn hương thơm thức ăn nồng đậm, trong thoáng chốc anh thậm chí còn có cảm giác sống chung với cô nhiều năm lắm rồi. Bốn mặn một canh, cô thích hạt tiêu đen với muối và tôm, còn anh thích ăn canh ba vị, sắc hương vị đều hoàn hảo, tay nghề nấu nướng của cô không tệ, Dịch Noãn đã nói như thế trước mặt anh, trước kia anh chỉ cho là con bé ghen tỵ và hâm mộ nên mới nói thế, hôm nay gặp mặt, nói không uổng phí tâm tư con bé. Thay anh xới chén cháo gà, cô đưa đến trước mặt anh, "Cái này giúp hạ sốt, trời nóng nực, anh uống một chút cho mát." "Cám ơn!" Khi nói cám ơn, anh hơi híp mắt lại nhìn cô, khóe môi tươi cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]