Vốn cô tính là mình mời cơm, đến cuối cùng vẫn là Dịch Khiêm trả tiền, làm cho Úc Tử Ân rất là ngại.
Sau khi đưa Tổng giám đốc Lý về khách sạn, Dịch Khiêm lại bảo tài xế đưa Úc Tử Ân về công ty, không khí trong xe vô cùng tĩnh lặng, nó ngăn cách cái nóng chói chan bên ngoài
"Dịch thiếu, chuyện ngày hôm nay lại bắt anh giúp đỡ! Tôi đúng là vô dụng mà . . . . ." Nhớ đến rất nhiều chuyện xảy ra gần đây, khiến cho cô có cảm giác như mình kẻ thất bại, nhất là khi đứng trước mặt một người đàn anh tuyệt vời như thế này thì loại cảm giác đó càng mãnh liệt hơn.
"Không cần cám ơn tôi, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi." Anh chậm rãi quay đầu đi, lặng lẽ nhìn cô, bộ dạng cúi đầu kia không giống như Úc Tử Ân kêu ngạo mà anh từng biết
"Thật ra thì cô nên hiểu, bất luận cuộc sống hay công việc, chắc chắn cũng có những chuyện ngoài ý muốn, cô cần phải học cách xử lý những chuyện rắc rối, nhìn trước nguy cơ, ngã một lần khôn hơn một lần, kinh nghiệm hơn nhiều, xử lý việc cũng thành thạo hơn."
"Vâng, tôi hiểu ạ, tôi sẽ bắt mình phải lớn lên." Ở trước mặt anh, cô cũng chỉ là con chim non, còn rất nhiều điều cần phải học
"Về sau có chuyện gì không giải quyết được có thể tìm tôi... mặc dù tôi cũng không phải là một người vĩ đại, nhưng với bạn bè, nếu có chuyện gì tôi giúp được, thì tôi sẵn sàng." Chỉ cần cô nguyện ý mở miệng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-mon-sung-hon/537619/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.