Cùng với tiểu nha đầu làm ầm ĩ hai ngày, Dịch Khiêm đột nhiên trở thành tài xế miễn phí của hai người, cho đến khi hai người tiễn tiểu nha đầu lên máy bay về Bắc Kinh, lúc này Úc Tử Ân mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường trở về, người đàn ông ngồi ở vị trí tài xế yên lặng nhìn gò má mệt mỏi để cho người ta đau của Úc Tử Ân.
"Hai ngày qua nha đầu kia đã khiến cô mệt nhiều rồi?" Vốn không nên dung túng nha đầu kia phiền toái cô như vậy, lại không nghĩ rằng hai ngày qua nhanh như cái chớp mắt, nhanh đến để cho anh khó mà tin tưởng.
"Cũng không có gì, đã rất lâu rồi tôi không được vui vẻ như thế, giống như anh nói, hóa giải áp lực, cả người nhẹ nhõm đi rất nhiều."
Thời điểm đèn đỏ, đột nhiên Dịch Khiêm cúi đầu nhìn đồng hồ, "Thời gian vẫn còn sớm, dẫn cô đến một nơi."
"Hả? Đi nơi nào?" Quay đầu, cô không hiểu nhìn anh.
"Chỗ đó. . . . . .Cô sẽ thích ." Ở ngã tư đường, đợi đèn đỏ bắt qua, anh đảo tay lái, hướng một con đường khác.
Màn đêm dưới đô thị phồn hoa, ngọn đèn dầu sáng chói, đốt sáng cả phố đêm ồn ào, chiếc xe hơi màu đen xuyên qua những ánh sáng kia, nhanh chóng lao qua những con đường đông đúc, mơ hồ lộ ra mấy phần cô đơn.
Bước vào thang máy ngắm cảnh, đột nhiên Dịch Khiêm nghiêng người sang đè xuống phiếm số, Úc Tử Ân quay đầu nhìn ra bên ngoài, đô thị phồn hoa chậm rãi dời khỏi bước chân cô, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-mon-sung-hon/537604/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.