Chương trước
Chương sau
"Vậy thì nhờ anh." Mộc Lân đem tay đưa cho Cảnh Thần.

Trị liệu khác có lẽ cô không yên tâm, này vết thương nhỏ này, đối với quân nhân tới nói thì ai cũng sẽ làm được, tùy tiện đi trong doanh kéo một người ra tới, có lẽ đều là tay thiện nghệ, nhiều nhất cũng chính là kinh nghiệm là nhiều vẫn là ít thôi.

Đến nỗi Cảnh Thần, Mộc Lân dám chỉ lên trời bảo đảm, kinh nghiệm của người này tuyệt đối chính là ước chừng.

Nhìn anh ta khẩn trương vén tay áo lên, mi mắt nhìn cánh tay bị thương, làm Mộc Lân không khỏi sinh ra tò mò; nam nhân cường đại như vậy, trên thế giới này rốt cuộc có thể có bao nhiêu người làm bị thương anh ta.

Cảnh Thần đi nhanh về phía, mấy người Dư Kiều tránh ra, lúc này nhìn anh ta so với các cô còn khẩn trương hơn, nhưng thật ra làm trách cứ của mọi người đối với anh ta dần dần tiêu tán, xem ra anh ta đã hối hận bị thương Mộc Lân.

Dư Kiều thậm chí suy nghĩ, tiếp theo, người này, sẽ còn dám hay không tìm Mộc Lân tỷ thí.

Đáp án là phủ định.

Người nam nhân này, nhìn thật sự rất.. Để ý Mộc Lân.

* * *

"Răng rắc" một tiếng, chỗ bị gãy xương dễ dàng nối lại, nhìn Mộc Lân, Cảnh Thần đáy mắt nghiêm túc, "Tôi sẽ đi nói với Lăng Khởi cho cô nghỉ mấy ngày, khi nào vết thương lành hả trở về huấn luyện."

"Hôm nay, là tôi xuống tay quá nặng." Là anh quá mức hưng phấn, hưng phấn rốt cuộc tìm được đối thủ, lại quên mất Mộc Lân cũng không giống mình, là anh sai.



"Không có việc gì." Mộc Lân cười nhạt lắc đầu, "Này không trách anh, muốn trách cũng chỉ có thể trách tôi kỹ không bằng người." Hoặc là phải nói, là thể lực không bằng người.

Tỷ thí lúc sau, Mộc Lân rõ ràng cảm nhận được thể lực của mình đang xói mòn, nếu không cũng không có khả năng bị Cảnh Thần thương đến.

Nhưng mà cho dù Mộc Lân nói như vậy, nhưng là lúc nam nhân đang là một cây gân, vô luận nói cái gì, đều là nghe không vào, Cảnh Thần lúc này đã đem sai lầm toàn bộ đều ôm tới trên người, mặc cho ai nhiều lời đều vô dụng.

"Tôi mang cô đi.. Có mang thuốc trị thương tới sao?" Vốn định nói mang Mộc Lân đi quân y sở nhìn xem, lại đột nhiên nhớ tới hiện tại cũng không phải ở trong quân khu, chỉ phải sửa miệng.

Cũng không biết cô ấy có mang thuốc trị thương theo không, lại không được liền bắt tay trên lên cổ mấy ngày.

Nghe được Cảnh Thần nói, Mộc Lân gật đầu, "Có." hôm nay đào đến vài cọng thảo dược bên trong liền có một gốc cây dùng cho nối xương rất tốt, vừa vặn có thể trực tiếp băm, sau đó cho thêm một ít thảo dược khác đắp lên là được.

Cảnh Thần gật đầu, kéo tay kia của Mộc Lân liền không quay đầu lại tiến vào doanh trướng, mọi người xem đến sững sờ, cũng làm Lăng Khởi tưởng thổi một tiếng huýt sáo trêu chọc, chỉ tiếc, trường hợp không đúng.

Tiểu tử này, vừa mới là đau lòng đi, ai làm chính cậu ta xuống tay như vậy không nhẹ không nặng, đau lòng cũng quái không được người khác.

Đương nhiên lấy hiểu biết của Lăng Khởi đối với Cảnh Thần, tên kia nhất định tất cả đều quái đến trên đầu anh, vẫn là lần đầu nhìn thấy cậu ta khẩn trương như vậy, cho dù là chính cậu ta đã từng bị thương cơ hồ trừ đi nửa cái mạng, cũng không thấy cậu ta vì mạng nhỏ khẩn trương quá.

Còn không phải là gãy xương thôi sao, đại kinh tiểu quái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.